Old school Swatch Watches
Vẻ đẹp nhìn từ ống kính

Vẻ đẹp nhìn từ ống kính

Tác giả: Sưu Tầm

Vẻ đẹp nhìn từ ống kính

Đêm tân hôn.


Phải có ai đó lên tiếng giải thích…


“Xin lỗi, em đã để mất lần đầu…”


Nói ra câu đó, tôi cũng bật khóc, thậm chí còn hối hận gấp trăm lần khi tôi và Minh chia tay. Hà Huy tốt như vậy, tôi đã phụ anh… Hà Huy im lặng một lúc lâu, giống như đang cân nhắc thật cẩn thận, sau đó anh mới hỏi:


“Là ai?”


“Minh”


Tôi nghĩ anh sẽ thất vọng ghê lắm nhưng rồi anh chỉ lẳng lặng ôm lấy tôi.


***


Chúng tôi là 4 người bạn.


Chúng tôi biết nhau từ khi cấp 2.


Chúng tôi chơi thân khi lên cấp 3.


Chúng tôi giữ liên lạc chặt chẽ khi vào Đại Học.


Mọi người thường nhận định tôi và Hà Huy là một đôi, Thanh Thanh và Kiến Minh là một đôi. Chúng tôi - hai nam hai nữ vẫn chơi với nhau như thế. Rỗi thì điện thoại nói vài câu, cuối tuần sẽ rủ nhau đi ăn hàng vỉa hè, khi có khó khăn sẽ giơ tay giúp đỡ. Người ta nói rằng tình bạn là tiền đề lý tưởng cho tình yêu…


Vẻ đẹp nhìn từ ống kính


Tôi thích Kiến Minh. Bạn có khuôn mặt ưa nhìn, tính cách ga lăng rất thu hút, học giỏi và gia đình khá giả. Rõ ràng bạn ấy là một mẫu con trai quá lý tưởng để yêu. Hồi học cấp 2, tôi luôn bí mật dõi mắt nhìn theo cậu ấy lúc đi ngang sân bóng. Giống như bao nữ sinh trong trường, tôi cảm thấy Minh là hình tượng sống của “bạch mã hoàng tử”.


Tôi quý Hà Huy. Đó là người khác hoàn toàn so với Minh. Nếu Kiến Minh là gam màu xanh tươi tắn thì Hà Huy giống màu chàm. So với hai người kia, tôi quen Huy sớm nhất. Cậu ấy làm lớp phó học tập, tôi làm lớp phó văn thể mỹ. Tuy người ngồi bàn đầu, người ở bàn cuối nhưng quan hệ khá tốt. Bạn ấy trầm ổn và hay giúp đỡ người khác. Tôi vẫn nhớ lúc làm vệ sinh lớp cuối năm, Hà Huy đã đoạt lấy xô nước, vô cùng trượng nghĩa mà nói rằng: “Bạn là con gái, đi quét sàn hay lau cửa sổ là được rồi!”


Tôi vừa mến vừa ganh tị với Thanh Thanh. Cô ấy là một thiếu nữ xinh xắn, dáng cao dong dõng và có đôi mắt lưu ly luôn lấp lánh như ngấn nước. Thanh Thanh thích sự nổi bật, cô ấy yêu thích cái nhìn ngưỡng mộ từ người khác, bạo dạng và tự tin. Hồi học cấp 2, Thanh Thanh và tôi chưa thân nhau, bạn ấy là thành viên câu lạc bộ Tuổi Hồng – câu lạc bộ văn nghệ trong trường. Tôi rất thích nghe Thanh Thanh hát, giọng hát của bạn ấy cũng giống như tên.


Rồi mùa thi chuyển cấp căng thẳng chiếm trọn thế giới của tôi. Tôi chẳng nhớ mình thích Kiến Huy thế nào, chẳng nhớ mình mến Hà Huy ra sao, càng không rõ mình ganh tị với Thanh Thanh dường nào. Trong đầu tôi chỉ có duy nhất ý nghĩ: Phải đỗ vào trường điểm.


Cấp 3 bắt đầu trong ngôi trường bố mẹ tôi kì vọng. Tôi gặp lại ba người bọn họ, vừa khéo cùng một lớp. Bầu cử ban cán sự mới, Thanh Thanh hiển nhiên làm lớp phó văn thể mỹ vì thành tích hoạt động văn nghệ của bạn. Tôi cũng thích ca hát nhưng giọng hát bình thường, bề ngoài bình thường, không thể so với cô nàng chân dài tự tin Thanh Thanh được. Trong khoảnh khắc nào đó, tôi có ghét bạn ấy nhưng nhìn vào nụ cười thân thiết và trong lành của bạn, tôi không thể giữ cái sự chán ghét đó quá 1 ngày.


Hà Huy vẫn là lớp phó học tập, Kiến Minh vẫn là ngôi sao bóng đá. Chỉ có tôi, một “thường dân” trong A12, có cũng được mà không có cũng thế thôi.


***


Lớp 11, Kiến Minh và Thanh Thanh quen nhau. Đó là cái hệ quả tất yếu cho công sức “ghép đôi” một năm trời của chúng bạn. Tôi hùa theo đám con gái, trêu chọc mấy câu khiến Thanh đỏ mặt. Tôi tỏ ra hả hê và vui mừng lắm nhưng đâu ai biết sau hôm đó tôi đã mất ngủ một đêm… Thật ra tôi thích Kiến Minh nhiều hơn tôi vẫn tưởng.


Bốn chúng tôi thân nhau, vì đều từ một trường cấp 2 vào đây. Chơi bạn cũng tương đồng với cùng học, cùng vui và cùng quậy phá. Tôi nghĩ đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời. Tôi đứng trong hàng ngũ đông đúc cổ vũ cho Kiến Minh thi trận chung kết. Bạn ấy đá vào lưới ghi điểm chung cuộc, hai mắt sáng quắc và vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Minh nhảy cẩn lên, vẫy tay về phía khán giả đang hò hét. Tôi biết, bạn ấy tìm kiếm Thanh Thanh trong số đó. Dù tôi đứng cạnh cô ấy thì ánh mắt của Minh cũng không dừng lại 1 giây. Thanh – Minh, đó là đề tài bất tận trong các cuộc tán gẫu, một đôi kim đồng ngọc nữ nổi danh toàn trường.


Trong khi đó, tôi bị ghép đôi với Hà Huy. Cũng dễ hiểu thôi, bốn người bạn, khi đã có 1 đôi thì tất yếu sẽ có đôi thứ 2. Đó là lúc hai người kia cần thời gian riêng tư với nhau, tôi và người còn lại không thể quấy rầy. Vậy phải làm sao? Chúng tôi nhìn họ tay trong tay đi về một hướng, cảm giác giống như bị bỏ rơi…


“Nếu đã vậy… cậu đi với mình đi!”


Hà Huy đã nói như thế. Đôi mắt bạn ẩn sau cặp kính, ánh sáng phản xạ chói lòa, tôi không biết đôi mắt kia chứa đựng những cảm xúc nào…


Vẻ đẹp nhìn từ ống kính


Sau mỗi cuộc vui, Thanh Minh sẽ đi cùng nhau, tôi và Huy tiếp tục ngồi lại, dần dần cũng biến thành hai thế giới khác biệt. Hà Huy đưa tôi đi dạo mấy con phố, giúp tôi làm mấy bài tập, im lặng nghe tôi ba hoa chích chòe. Cũng tốt, bọn họ đã có đôi, vậy thì tôi cũng tìm một đối tác để chia sẻ khoảng thời gian thanh xuân ngắn ngủi này…


Tôi biết họ đã hôn nhau, cũng đã công khai quan hệ với gia đình. Người nhà Thanh-Minh đều rất thoáng. Còn tôi và Huy? Khi gần nhất chính là lúc chụm đầu vào cuốn sách. Một người giảng, một người nghe. Khi thân thiết nhất là lúc bạn nắm tay tôi qua đường. Xe cộ Sài thành tương đối nguy hiểm. Hết 3 năm, chúng tôi đều như vậy, Thanh Minh ngày một mặn nồng, tôi và Huy ngày một hài hòa.


Đại Học, 4 đứa thế là 4 trường. Minh học kinh tế, Thanh học luật, tôi học Tài chính. Tất cả đều là định hướng từ trước. Bất ngờ nhất là Hà Huy, cậu ấy thi vào nhiếp ảnh. Tôi chưa từng thấy Huy chụp ảnh, quen nhau mấy năm mà chưa hề hay bạn ấy đam mê ống kính.


“Đó là vì cậu chưa từng hỏi, cũng chưa từng để ý, chưa từng quan tâm,…”


Hà Huy đã nói như thế. Tôi giật mình rồi ngượng ngùng cười. Đôi mắt bạn vẫn bí ẩn sau tròng kính, tôi vẫn không biết trong ấy có cảm xúc gì…


Thời gian ở bên nhau không nhiều, 4 đứa chúng tôi chỉ còn liên lạc qua điện thoại. Vào dịp 20/11 hay ngày lễ Giáng sinh mới hội lại rũ nhau đi chơi, về thăm trường,… Mấy năm Đại Học vậy là bình an trôi qua. Minh thành người đàn ông tự tin, mạnh mẽ. Thanh thành một đóa hoa rực rỡ, kiêu hãnh. Tôi thầm lặng mà trưởng thành và Hà Huy càng chững chạc, trầm ổn hơn lúc trước.


Ra trường, chúng tôi bước vào tuổi 22 đầy hứa hẹn. Mỗi người đều lo cho công việc. Nhà Kiến Minh là một công ty xuất nhập khẩu, bạn ấy về phụ giúp việc kinh doanh. Thanh bắt đầu làm cho một văn phòng luật sư có tiếng. Tôi chạy vạy khắp nơi xin việc trong 2 tháng, cuối cùng được Minh giúp đỡ vào làm cho công ty cậu ấy. Nói chung là công ăn việc làm ổn định, chỉ có Hà Huy. Bạn ấy có cuộc sống rất nghệ sĩ, đi từ Nam xuống Bắc. Thỉnh thoảng tôi cũng nhìn thấy ảnh trên tạp chí, ghi chú Nhiếp ảnh gia: Sussic-ran.


Mỗi lần chúng tôi nói chuyện điện thoại là bạn ấy đang ở một nơi, địa điểm luôn thay đổi. Hà Huy tóm tắt cuộc sống bằng một câu đơn giản: “Tháng nào chụp được ảnh đẹp thì ăn phở, không thì gặm bánh mì.”


Không còn Hà Huy bên cạnh, tôi cũng thấy buồn nhưng mỗi ngày đều gặp Kiến Minh tôi lại nhanh chóng quên cậu ấy mất. Phòng làm việc của Minh cùng tầng với tôi, buổi trưa thường cùng ăn cơm, số lần trò chuyện còn nhiều hơn lúc cấp 3. Minh và Thanh vẫn yêu nhau, có lẽ năm sau thì cưới. Cậu ấy hay tâm sự với tôi về Thanh, đó là chủ đề phổ biến nhất. Công việc đầu tiên, môi trường mới, thiếu kinh nghiệm, thiếu kĩ năng sống,… tôi rơi vào rắc rối mấy lần. Trầm trọng nhất là lần suýt làm mất một hợp đồng lớn, sau khi bị lãnh đạo khiển trách, tôi trốn vào phòng vệ sinh khóc một trận. Kiến Minh tìm được tôi, an ủi thật lâu, còn cho tôi mượn bờ vai ấm áp. Tôi biết, mình yêu anh rồi!


Yêu người yêu của bạn là một loại tội lỗi. Nó khiến ta ganh tị, nhỏ mọn, giả tạo. Ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra vô tư trước hai người nhưng trong lòng vẫn luôn mong họ sớm tan vỡ. Con người luôn ích kỷ, tôi cũng không phải vĩ nhân…


Vẻ đẹp nhìn từ ống kính


Rồi cơ hội cũng tới. Thanh – Minh sắp kết hôn nhưng xảy ra một tranh cãi.