XtGem Forum catalog
Vẫn đợi em quay về

Vẫn đợi em quay về

Tác giả: Sưu Tầm

Vẫn đợi em quay về

Phong lại cười


Chiều hôm đó, mẹ Dũng cũng tới thăm cô, mẹ đã rất lo lắng cho cô


- Con làm sao mà lại ra nông nỗi này vậy? Nghe Phong gọi điện mẹ lo lắng quá nên chạy tới đây ngay


- Con ổn rồi mà mẹ, mẹ đừng lo


- Con cố gắng tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi nha, con cứ như vậy, mẹ lo lắm


Mẹ nắm chặt lấy bàn tay Vân


- Mẹ…con muốn nói với mẹ chuyện này…Ngày hôm đó, con…đã nhìn thấy anh Dũng


Mẹ lặng nhìn Vân, mẹ không tỏ một chút ngạc nhiên nào cả


- Nó mất rồi mà con


- Nhưng…chính mắt con đã thấy mà


- Nó mất cũng được hơn hai năm rồi, con đừng nghĩ nhiều tới nó nữa, nghĩ nhiều lại hại thân con à. Ở bên kia, nó cũng không muốn trông thấy con như thế này đâu, an tâm tĩnh dưỡng đi con, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi mà


Vân lặng thinh không nói thêm gì nữa...


Từ hôm Vân nhập viện, Phong ngày nào cũng tới thăm cô vào những buổi chiều tắt nắng, sau khi đã xong xuôi công việc. Thăm Vân, Phong cũng mang cho Vân thứ gì đó, khi thì một bó hoa tươi, khi thì một túi hoa quả, khi lại mang cho cô vài quyển sách để cô đọc cho đỡ buồn chán. Vân bảo Phong không cần làm vậy, nhưng Phong đâu chịu nghe


- Em vào thăm chị nhiều làm gì, lo công việc đi chị cũng đỡ rồi mà, cái Nga vào trông chị cũng được


- Không sao, em rảnh mà…với lại…Phong ngập ngừng…Anh Dũng từng nói với em là phải luôn ở bên cạnh để bảo vệ chị mà. Mặt Phong đỏ lên vì ngượng ngùng.


Vân khẽ cười rồi cũng lặng im, trong lòng cô gợn lên se sẽ một cảm giác gì đó.


Phong ở bên cạnh Vân, cô cảm thấy mình an tâm hơn, không phải lo nghĩ nhiều, Phong thường kể những câu chuyện tếu táo cho Vân nghe, Phong luôn muốn nhìn thấy cô cười.


Cô nhớ lại ánh mắt của Phong ngày đó, ngày cô quay lưng đi. Có sự lưu luyến, sự nuối tiếc trong ánh mắt của Phong, dường như cậu ấy muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cứ nghĩ về Dũng, những hoài niệm về Dũng lại hấn át đi những hình ảnh đó. Đôi lúc, cô cũng không biết những cảm giác về Phong trong con người cô là gì nữa, có thể là một chút gì đó ấm áp, một chút gì đó bình yên, bình yên thực sự trong con người cô, kể từ cái ngày đó.


***


 


Anh à, dạo này Phong thường xuyên tới thăm em, cậu ấy kể nhiều chuyện lắm, em mới phát hiện ra cậu ấy rất vui vẻ và hài hước đó. Cậu ấy tốt bụng thật, ấy vậy mà chẳng phải lòng cô gái nào…


Sao tự dưng em lại nhắc tới cậu ấy nhiều vậy nhỉ? Em cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ ngợi điều gì nữa, nhiều lúc em cảm thấy mình mông lung lắm. Hôm đó, có thật là anh đã ở đó không? Em cũng không tin vào mắt mình nữa, nhưng để rồi em thực sự nhận ra rằng anh đã ra đi lâu rồi mà, đâu có thể nào trở lại đây được nữa, mà có trở lại trông thấy bộ dạng em thảm thương thế này, không biết anh sẽ nghĩ như thế nào nhỉ…


Anh bảo Phong rằng: cậu ấy sẽ chăm sóc, sẽ bảo vệ cho em, nhưng em không biết liệu mình có xứng đáng với nó không nữa, anh à?


***


Chưa bao giờ tôi thấy em cười tươi đến như vậy, vẫn nụ cười vô tư và hồn nhiên đó, giá như lúc nào tôi cũng nhìn thấy nó nhỉ? Em đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi rất vui vì điều đó, đừng bao giờ hành hạ bản thân mình như vậy nữa nhé Vân, tôi không muốn Dũng trách tội mình đâu. Tôi ước gì, cuộc sống cứ mãi thế này trôi qua nhỉ, mãi bên cạnh em, dẫu không thực sự bước vào khoảng trời của riêng em, mãi nhìn thấy nụ cười của em, dẫu biết rằng nó không thuộc về tôi…


 


3. Hà Nội, những ngày tháng 11


- Cái gì…mày lại định về Sài Gòn á? Nga ngạc nhiên trước quyết định của Vân


- Tao muốn trở về, Hà Nội cũng vào đông rồi?


- Hâm, cứ đi đi về về không chết mệt hả? Ở lại đây đi, mọi chuyện đang tốt đẹp mà


- Tao cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa?


- Vì Dũng hay vì Phong?


- Không vì ai cả, Dũng cũng mất rồi còn gì, tao cần phải quên anh ấy?


- Nhưng tao thấy chuyện của mày với Phong đang ổn mà, từ hôm mày nhập viện cho tới bây giờ?


- Tao cảm thấy mình nợ Phong điều gì đó, với lại tao không đủ can đảm để đối mặt cũng như…Vân ngập ngừng nói


- Cũng như chấp nhận hắn đúng không, hắn yêu mày đó, từ hai năm trước rồi, mày không biết à?


Vân cứ nhìn đăm đăm vào chiếc bàn đối diện, không nói gì thêm nữa, lòng cô đang rối rắm lắm.


***


 


Dũng à! Em nghĩ mình lại phải ra đi thôi, không biết có phải là sự trốn chạy như lần trước nữa hay không? Chỉ là em cần một thời gian yên tĩnh để sắp xếp lại lòng mình, em làm như vậy, được không anh?


***


Em lại ra đi sao, khi gặp em và nghe em nói điều đó, trong lòng tôi, con tim tôi như vỡ ra thành trăm, thành ngàn mảnh vậy. Tôi vẫn luôn hy vọng, hy vọng cho tới một ngày nào đó, em sẽ chấp nhận tôi, tôi hy vọng tới một ngày nào đó, tôi sẽ đủ can đảm để nói lời yêu em, nhưng tôi nghĩ mình đã muộn mất rồi. Có lẽ tôi sẽ để em  ra đi lần nữa, mặc dù tôi không bao giờ muốn điều đó xảy ra, nhưng tôi không thể nào ngăn cản em, tôi nghĩ mình phải bỏ cuộc thôi em à.


Ngày mai em sẽ lại ra đi, biết có bao giờ, em mới trở lạị...


***


“Alo. Phong à”


“Ừ, Nga…có chuyện gì không, sao lại gọi tớ lúc này?”


“Ngày mai, Vân đi đó”


“Ừ, tớ biết rồi”


“Chỉ biết thôi sao, cậu yêu Vân đúng không?”


“Ừ…nhưng”


“Nhưng nhị gì chứ, đừng để cô ấy đi, lần trước đã vậy rồi”


“Nhưng cô ấy đã quyết”


“Lần này thì khác Phong à, cậu hiểu không?”


Phong im lặng, không nói gì nữa, Phong tắt máy, anh vắt tay lên nghĩ ngợi điều gì đó. Anh vẫn còn cơ hội sao, cơ hội để nắm lấy cô ấy?


***


Những cơn gió mùa đông vẫn lạnh buốt, quấn quýt quanh đôi chân Vân như không cho cô đi vậy.


Cô sẽ trở lại Sài Gòn và chẳng biết khi nào mới trở lại Hà Nội nữa. Ngày trước cô đi, Phong tiễn cô, nhưng hôm nay có lẽ cậu ấy không tới được. Từ hôm Vân nói chuyện với Phong về chuyến đi của Vân, Phong ít khi gặp Vân, cô nghĩ điều đó sẽ ổn cho cả hai


Cô vẫn bước đi, chầm chậm


- Vân…Có ai đó vỗ nhẹ vào vai Vân, Vân quay lại thì nhìn thấy Phong đang đứng đó


- Phong, sao cậu lại ở đây?


- Đừng đi nữa, được không? Phong nghĩ Vân có đủ thời gian để sắp xếp mà, Phong cũng vậy.


Vân im lặng, rồi cô khóc, những giọt nước mắt chợt lăn dài trên má của Vân


Phong không nói gì chỉ nhẹ ôm Vân vào lòng, Phong biết Vân cần sự an ủi. 


4. Trở về điểm xuất phát


Chuyến bay ngày hôm đó, không hoãn lại. Vân vẫn ra đi, nhưng không phải để trốn chạy như lần trước. Cô ra đi để bỏ lại một quá khứ, cô ra đi để sắp xếp lại lòng mình.


Mùa đông năm đó, dù không có Vân ở bên nhưng Phong không còn cảm thấy lạnh. Anh vẫn sẽ chờ cô, chờ đợi và chắc chắc một điều rằng: cô ấy sẽ trở lại bên anh.


Rồi một năm sau đó, cũng vào mùa thu của Hà Nội, Vân quay trở lại, khi cô đã vứt bỏ lại ở một nơi nào đó, những quá khứ trước đây. Dĩ nhiên, cô không bao giờ quên Dũng, những hình ảnh về anh, cô sẽ mãi giữ nó lại như một kỷ niệm đẹp đẽ về mối tình đầu.


Dũng yêu Vân, và cô biết ở nơi một nào đó, anh sẽ luôn mỉm cười cho hạnh phúc của cô - nơi có Phong!


- Nguyên Nguyên-