Trăng vàng Tà Nung

Trăng vàng Tà Nung

Tác giả: Sưu Tầm

Trăng vàng Tà Nung

Hai đứa nhắc về quá khứ hai đứa xuống thác Voi chơi bị đòn mà phá lên cười. Thịnh nhắc lại chuyện Thảo hay gội bằng hoa bưởi và hỏi :


- Em còn hay gội bằng hoa bưởi nữa không?


- Có chứ anh! Cứ đến mùa bưởi là em ra vườn hái hoa gội anh à!


Vừa nói, Thảo vừa buông mái tóc vấn trên đầu xuống. Có một mùi thơm nhè nhẹ phảng phất. Thịnh thấy trong lòng xao xuyến kì lạ.


Trưa hôm ấy, ánh mặt trời lên cao. Đàn chào mào bụng trắng vẫn hót lanh lảnh khắp vườn. Thịnh và bác Hai chào dì Thu và Thảo ra về. Trước khi về Thịnh xin phép dì Thu tối thứ bảy cho Thịnh đưa thảo đi chơi. Dì Thu vui vẻ đồng ý làm Thịnh và Thảo mừng lắm.


Thứ bảy, ánh trăng Tà Nung vương khắp vườn. Xa xa các ngôi sao đang lung linh. Trên con đường làng vắng vẻ có một đôi tình nhân tay trong tay. Mùi hương bưởi, hương cà phê đan quyện với nhau tạo cho Tà Nung một mùi thơm quyến rũ đấy mê hoặc.


- Anh lúc nào về lại Sài Gòn? Thảo hỏi.


- Mai anh phải về rồi.


- Sao anh phải về sớm thế?


- Lần này anh chỉ nghỉ phép được ít. Lần khác anh sẽ đi được nhiều hơn.


Thịnh đưa tay vuốt tóc Thảo. Làn tóc mây bềnh bồng phản chiếu ánh trăng mơ màng. Tà Nung đêm nay lạ lắm! Có đôi tình nhân đi với nhau không nói gì. Chỉ có mùi hương của hoa cà phê, mùi thơm của mít và mùi hương bưởi nói hộ với nhau. Trên trời có nhiều vì sao sáng nhưng sáng hơn cả là ánh trăng chiếu trên chiếc áo Thảo đang mặc. Hương đồng nội Tà Nung làm Thịnh cứ mãi đắm say muốn thời gian như thế cứ mãi dài hơn nữa.


Sáng hôm sau khi ánh mặt trời len dần qua ngọn núi, Thịnh chào gia đình bác Hai xong liền qua qua chào dì Thu để về lại Sài Gòn. Dì Thu và Thảo tiễn Thịnh ra cửa. Dì Thu gửi lời hỏi thăm ba mẹ Thịnh. Thịnh thấy Thảo đôi mắt thâm quầng chắc vì mất ngủ. Trong tay Thảo cầm một chiếc khăn mùi soa đã gấp. Thịnh bèn cất tiếng chào Thảo :


- Thôi anh về Sài Gòn nhé em!


Thảo không nói gì đem chiếc chiếc khăn dúi vào tay Thịnh và chạy vội vào nhà. Dì Thu bèn nói :


- Cái con này lạ thật! Anh về Sài Gòn không ra chào lại chạy đi đâu không biết nữa!


Chiếc xe đưa rước của nhà xe đã bấm còi ở ngoài đường. Thịnh vội chia tay dì Thu và bước lên xe. Thịnh thấy trong lòng hồi hộp vì không biết Thảo gửi gì cho mình trong chiếc khăn mùi xoa. Chiếc xe đưa rước lăn bánh. Ngồi trong xe, Thịnh cầm chiếc khăn lên và mở chiếc khăn ra. Một mùi thơm dìu dịu lan tỏa. Trong khăn thêu hình con bướm trắng và con bướm vàng đậu trên một bông cỏ may. Đường chỉ thêu rất mới. Bên cạnh hình hai con bướm còn thêu bốn câu thơ


Tà Nung nắng thắm mây ngàn


Có con bướm trắng bướm vàng vương vương


Gió về mây hỏi giọt sương


Sài Gòn người nhớ người thương không người?


Thịnh phóng tầm mắt qua cửa kính xe. Trên trời có hai đám mây đang trắng đang dắt tay nhau trôi lang thang. Bên đường có hàng ti-gôn đang khoe những cánh hoa trái tim nhỏ trong ánh nắng mai. Hai con ong đang hút mật trên bông hoa ti-gôn. Lòng Thịnh bỗng vui vui. "Phương Thảo ơi! Anh sẽ quay trở lại! Đợi anh nhé!", Thịnh tự nhủ!


Nguyễn Ngọc Giang