XtGem Forum catalog
Tôi và em

Tôi và em

Tác giả: Sưu Tầm

Tôi và em

Quán Tịnh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, quán chuyên về trà cung đình, có tới 70 loại trà với những hương vị khác nhau.


Hầu như tôi đã nếm đủ tất cả các loài trà của quán, từ vị chát của Thảo Mộc, vị ngọt của Tịnh Tâm, vị chua chua của trà Giải nhiệt cho đến trà vị đắng Tăng Lực và cả trà Giảm béo.


Tôi thích uống trà không hẳn là vì sở thích, mỗi vị trà là một vị cuộc đời, tôi nhấp từng giọt trà để cảm nhận mọi dư âm của cuộc sống, khi biến cuộc đời theo một thức uống, tôi cảm thấy nhẹ nhàng khi có thể đón nhận nó theo cách riêng của mình.


***


 


Tôi bước vào quán, vẫn chỗ ngồi quen thuộc, nhân viên mang đến cho tôi một ly trà đá, tôi bất giác nhìn lên, hẳn đây phải là một chàng phục vụ mới bởi thói quen của tôi luôn là một ly chè xanh nóng…Tôi gọi một ly Bảo Kiện Hoa Trà, loại trà đắng quen thuộc. Tôi nhìn theo bóng dáng chàng trai trẻ… Một cảm giác rất lạ và rất quen, nét người và dáng đi của cậu ấy quá giống với người đàn ông của tôi từ 5 năm về trước… Tôi nhấp môi thử vị trà đá, một cảm giác lạnh tê trôi chảy vào lòng, 5 năm về trước, anh đến mang cho tôi một mối tình đầu.


19 tuổi, tôi rạo rực bước vào ngõ tình yêu, tôi hân hoan trong niềm vui và hạnh phúc. Thời gian đó, chúng tôi chưa bao giờ hờn giận nhau, chúng tôi cứ thế yêu nhau mà không hề có những cay đắng xót xa, cho đến khi…


Tôi và em


- Dạ, trà của chị đây ạ!


Cậu ta cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và đặt lên bàn ly Bảo Kiện thơm mùi hoa trà. Tôi cảm ơn nhưng không nhìn vào mặt cậu ấy, tôi sợ có kẻ ngoài cuộc sẽ hiếu kì sự u buồn trong tôi. Quán trà một buổi trưa vắng khách, chùm hoa Xử Quân Tử tím đỏ lung lay theo gió nhẹ, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá cho giàn hoa thêm phần lung linh, loài hoa này mang một vẻ gì đó bí ẩn và hoang dại khiến tôi thật sự thích thú. Cậu nhân viên mới thư thả mang một tờ báo ra đọc, cậu ngồi cách tôi chỉ một cái bàn tròn, chỗ này buổi trưa là mát mẻ nhất vì có bóng mát của giàn hoa. Tôi liếc nhìn sang, từ cái vẻ nghiêng người khi chăm chú đọc báo cũng có một sự giống nhau rất kì lạ… Mọi thứ của cậu khiến tôi đặc biệt chú ý…


Và… chúng tôi quen nhau từ đó, cậu ấy tên là Hữu Cầu.


Cầu thua tôi 4 tuổi, cái tuổi của một chàng trai đang trong độ trưởng thành, những gì tôi biết về em đủ để tôi biết em không hề có mối liên quan gì với anh, nhưng với tôi bây giờ, điều em giống anh ấy cũng đã đủ cho em một chỗ trong mối quan tâm đặc biệt của tôi rồi. Tôi và Hữu Cầu thường “hẹn hò” vào chiều thứ 7, khi cả hai đã làm xong việc, em chở tôi dạo quanh vùng ngoại ô, cùng đi xem những cánh diều rực rỡ tung kín trời xanh khi trời có gió, có khi, tôi và em lặng lẽ ngồi bên nhau trong một góc quán quen… Dường như chúng tôi đang trong một mối quan hệ, mối quan hệ đó cả hai đang cùng hiểu, đang cùng vui vẻ nhưng lại chẳng ai nói ra, tôi và em cứ lặng lẽ đi bên nhau như thế.


Hữu Cầu vẫn gọi tôi là “chị”, và em chưa bao giờ hỏi về những điều riêng tư trong cuộc sống của tôi, mà dù em có hỏi tôi cũng sẽ không trả lời. Bởi tôi cũng như em, chúng tôi ngầm tạo cho mối quan hệ một nguyên tắc, tôi không cần biết em học cái gì, không biết những khoảng thời gian khi không gặp tôi em sống như thế nào, và cũng chẳng cần biết em đã có người thương hay chưa, tôi chỉ gọi điện tìm em khi thấy nhớ em, chúng tôi đều không có sở thích nhắn tin cho nhau.


Tôi và Hữu Cầu cứ đến với nhau một cách tự nhiên như thế, tự nhiên như thể cả hai đã yêu nhau từ bao nhiêu năm trước, ở bên em tôi như được quay trở về với một quá khứ yêu thương xa xôi và lãng quên đi dòng đời mệt mỏi ngoài kia. Tôi thích cái nắm tay ấm áp của Hữu Cầu khi chúng tôi bước trên cầu Ánh Sao, tôi thích mỗi lần đứng ở ban công chung cư ngắm nhìn thành phố, em đến và nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau, trước mặt tôi là cả thành phố rộng lớn và sau tôi chính là em… Công việc đầu năm dồn dập, tôi không còn thời gian cho bản thân mình, tôi không còn lui tới quan trà và bỏ lỡ những cộc gọi từ Hữu Cầu. Tôi tự nhủ rằng sẽ tìm đến em khi dự án quan trọng này hoàn thành, và tôi lại dồn hết tâm trí vào công việc…


Một buổi chiều tháng 3, sau cuộc họp tổng kết thành công của dự án, tôi lại ghé Tịnh Trà, từng chùm hoa Bọ Cạp Vàng bên khoảng sân giữ xe đã nở vàng . Tôi cởi mũ bảo hiểm, một vài cánh hoa vàng nhẹ rơi vướng trên tóc, chợt nghĩ cũng đã gần hai tháng tôi không vào đây, chắc Hữu Cầu sẽ rất bất ngờ, tôi chợt hình dung thấy nụ cười của em. Tôi vẫn chọn cho mình chỗ ngồi cũ và chờ đợi một sự xuất hiện. Sài gòn mấy hôm nay nắng gắt hơn, trời không có gió, mọi thứ lặng yên đến lạ, những con cá vàng dưới chiếc hồ nhỏ cũng không màng vẫy đuôi, tựa như một loài cá gỗ, chỉ có bản nhạc Trịnh vẫn ngân nga ngấm vào hồn người một cảm giác buồn thương mơ hồ…


Tôi và em


“Chào chị, lâu rồi không thấy chị ghé quán?...” Tôi chưa kịp trả lời thì chủ quán trà nói tiếp: “Hữu Cầu,em trai của em, cậu ấy nhờ em chuyển giùm chị cái này!”. Chủ quán đưa cho tôi một cái phong bì nhỏ… “Em pha cho chị ly Bảo Kiện nhé!”. Như sợ phá vỡ không gian của tôi, chị chủ lại nói rồi đi nhanh. Tôi không có gì thắc mắc vì Bảo Kiện là loại trà quen thuộc, nhưng giờ điều đó cũng chẳng là mối quan tâm nữa, tôi đang hoang mang…


“Nếu quá khứ đối với người đã mất là những tháng ngày tươi đẹp thì với người ở lại là những đớn đau. Em về Đà Lạt để mang cho cô ấy một quá khứ trần gian đẹp đẽ, như ngày xưa chị đã giành cho anh…”


5 năm trước, một vụ tai nạn đã khiến anh hôn mê trong một thời gian dài, suốt những tháng ngày đó, tôi tìm đủ mọi cách để kéo anh về với thực tại, những ảo giác tôi cố gắng vẽ ra cho anh bằng những câu chuyện hàng ngày, những kỉ niệm của hai đứa, những khoảnh khắc ngọt ngào, những chốn mà chúng tôi từng đến… Nhưng anh vẫn nằm im, cho đến lần cuối cùng cô thấy anh mỉm cười trong giấc ngủ dài cũng chính là lúc anh ra đi mãi mãi… Anh đã ra đi trong bình yên của hạnh phúc, tôi ở lại đối diện sự thật không còn anh bên đời.


Hữu Cầu đã trở về Đà Lạt với mối tình cũ khi biết cô ấy đang vật vã với căn bệnh hiểm nghèo. Tôi cần em, nhưng giờ cô ấy cần em hơn rất nhiều. Tôi không hiểu sao Hữu Cầu biết chuyện ngày xưa nhưng tôi cầu chúc cho em sẽ không phải mang nặng nợ quá khứ như tôi đã từng. Tôi lim dim mắt lắng theo một câu ca “Người yêu hỡi xin dấu lệ sầu, khi chia tay tình đầu…” Có lẽ đã đến lúc tôi nên lãng quên anh, quên đi mối tình đầu ấy, đóng lại đi những yêu thương ngày xưa và thả trôi trên dòng sông năm nào… Vị đắng chát thoáng qua khi nhâm nhi và vị ngọt ngào vương lại sau khi đã uống mới đúng thật là vị của trà ngon.


Tôi tận dụng kì nghỉ để lên thăm Hữu Cầu, Đà Lạt một buổi chiều mưa phảng phất, phố núi như một bức tranh bằng thủy tinh, mùa hạ chưa tới mà ai đó đã vẽ cho loài phượng vĩ nở thắm, bằng lăng đã chi chít những búp trên cành. Hữu Cầu đã kết hôn với cô gái ấy, sau khi cô mất, em mở một quán trà nhỏ, quán chỉ trồng mỗi một loài hoa tigon, em nói đó là loài hoa mà cô ấy thích. Em mang đến cho tôi một ly trà nóng, vẫn loại trà tôi thích, vẫn cái hương vị của Tịnh Trà… Chúng tôi về nhà em khi trời đã sẩm tối, trước căn nhà nhỏ là một giàn hoa Xử Quân Tử đang lấp lánh trong sương đêm…


Tôi và em là bạn!


                                                                                                                                        Virgo (MT)