Tình đầu của chúng tôi
Tình đầu của chúng tôi
***
Chúng tôi không gặp lại Phương trong suốt nhiều năm sau. Cô ấy như giọt sương mai bị ánh mặt trời chiếu rọi, bốc hơi không để lại chút dấu vết, để lại nỗi niềm tiếc nuối vô bờ cho cành lá. Xa cô ấy chúng tôi mới biết có những thứ dù đã biến mất vĩnh viễn vẫn lưu lại tàn dư trong trái tim con người. Tình yêu học trò trong sáng năm nào giờ đã trở nên sâu sắc, in đậm trong trái tim. Tôi cảm thán sự vô thường của nhân sinh nên chọn thi vào trường Y, trở thành một bác sĩ, mơ ước cứu được nhiều người như mẹ cô ấy. Cuộc sống với bộn bề công việc thỉnh thoảng khiến tôi quên mất chính mình là ai, nhưng chẳng thể làm tôi quên được cô ấy. Những đêm khuya thanh vắng thả mình xuống giường sau một ngày mệt nhoài, hình ảnh cô ấy lại hiện lên choán hết tâm trí, nỗi trống vắng mơ hồ len lỏi vào tim khiến tôi bức bối muốn hét lên thật to: "Phương, cậu đang ở đâu ? Ở đâu ?".
Thanh luôn luôn là người chủ động hơn tôi. Hắn quyết định sang Paris du học nhưng mục đích thật sự là đi tìm cô ấy. Hắn nói muốn tìm lại cho tôi cơ hội đã bỏ lỡ năm nào, cũng là cho chính hắn thêm một cơ hội. Tôi nghe xong cũng cảm thấy bản thân mơ hồ không hiểu, nhưng từ sâu thẳm đáy tim, tôi biết mình muốn gặp lại cô ấy một lần nữa.
Trở lại trường xưa vào một ngày cuối tuần ngập nắng và gió, đơn lẻ cất bước dạo qua gốc bàng ngày trước nơi cô ấy từng ngồi ôm mặt giả vờ khóc nức nở, chợt nghe lòng mình nôn nao hoài niệm những mộng ước chưa thành. Nắng dịu dàng từng cơn hiu hắt khẽ tan trong chiều thu lồng lộng gió heo may. Cơn gió ủ nồng hương hoa sữa tháng chín ngọt ngào, cơn gió thổi ngược xuôi về miền ký ức xa xôi, thấm đượm nỗi nhớ nhung về một thời tươi đẹp đã mãi xa rời tầm với. Gió vẫn hiền hòa như thế, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng như thế, nhưng chúng tôi không còn cùng nhau đứng đó nữa.
Cô ấy chẳng còn ở đó nữa...
Tôi nhớ Phương từng nói rằng không gì tuyệt vời hơn được ngậm một chiếc kẹo mút trong lúc ngước mắt ngắm nhìn bầu trời. Khi ấy tôi không hiểu những lời này lắm. Bầu trời có gì mà khiến cô ấy lưu luyến đến vậy ? Sau này có dịp ngồi ngẩn ngơ một mình suy nghĩ về những khó khăn mà cuộc sống ban tặng, cũng thử mua một chiếc kẹo mút, kiếm một bờ ghế đá rồi ngả mình thả hồn lên những áng mây xa xôi, tôi mới hiểu muộn phiền như chiếc kẹo trong miệng, ngọt ngào mà tan đi hết. Thì ra những nụ cười ngày ấy của Phương đều là sự dối lòng. Phải chăng con người bề ngoài càng vui vẻ hoạt bát thì nội tâm càng yếu đuối và mang nhiều tâm sự ?
Tôi đã đợi chờ lâu đến mức đánh mất ý niệm về thời gian. Hôm nay là năm nào, tháng nào, ngày nào nhỉ ? Thời gian dường như chỉ có ý nghĩa khi chúng tôi còn ở bên nhau. Hắn vẫn ngược xuôi khắp những nẻo đường Paris hoa lệ, khao khát tìm lại một hình bóng thân quen thuở nào, còn tôi chỉ biết lặng lẽ đợi chờ nơi chốn cũ, thỉnh thoảng đi dọc con phố một thời chúng tôi từng cùng nhau chung bước, đạp lên thảm lá nhuộm màu tan phai, nghe như ký ức vỡ tan dưới chân mình.
Đông qua, thu đến, rồi hạ gõ cửa. Tôi vẫn tiếp tục đợi, đợi hoài, đợi mãi, đợi đến khi hiểu ra tình yêu không phải thứ có thể đợi chờ mà có được. Đó cũng là lúc hắn gọi cho tôi từ nơi đất khách xa xôi.
"Tao tốt nghiệp rồi, tính sao đây ?".
"Học tiếp đi, hoặc kiếm một công việc bên đó ?". Tôi khuyên. Đầu dây bên kia truyền lại tiếng thở dài. Tôi hiểu hắn đang phân vân giữa đi và ở.
"Hôm nay không đi làm à mà bắt máy nhanh thế ?". Hắn hỏi.
Tôi dùng một tay gấp chiếc áo đồng phục cấp ba bỏ vào vali: "Không, tao đang xếp hành lý ?".
"Hành lý ? Mày đi đâu ?". Hắn ngạc nhiên.
Bầu trời thu hôm ấy trong vắt như đôi mắt Phương thuở nào. Ngoài phố, lá bàng bắt đầu rụng nhiều, để lại thân cây khẳng khiu, trơ trọi, nhưng chẳng mấy chốc khi xuân sang những chồi non sẽ hé, sự sống lại sinh sôi nảy nở không ngừng . Tôi mỉm cười nhìn lá đơn xin nghỉ việc đặt ngay ngắn trên bàn, ký ức như dòng suối êm đềm chảy vào tim.
"Paris, chúng ta cùng đi tìm cô ấy nhé !".
Raxu