Teya Salat
Rơm

Rơm

Tác giả: Sưu Tầm

Rơm

..!"


Những thúng thóc mang vội đổ vàng ra sân, nặng trĩu những vất vả ngày mùa. Dũng nhìn Nam thân thờ một hồi bên đống rơm mới, màu xanh còn nguyên mùi lúa ngào ngạt. Anh khoác vai kéo cậu áp vào người mình đẩy đi.


Rơm không nói nhưng theo họ cả một hành trình. Hành trình nhận ra nhau nhiều hơn, một sự liên kết khác biệt đến chính họ cũng lạ lùng, nhưng vẫn quên đi để ôm bờ vai nhau chia sẻ. Nam nghẹn ngào trong lòng trực khóc, cậu nhoà đi xung quanh. Nhìn xuống tấm lịch trên bàn. Tháng chín, tháng ngày mùa, ngày trong phố chưa thoát nắng. Ngày mùa...Nam ơi !... đồng chiêm khi ấy vẫy gọi. Những cọng rơm vàng sau đêm phơi ra, mang màu nắng giòn. Trên những thửa ruộng trống đất lầy lội màu mệt mỏi, những cọng rơm rơi trên đồng, rải rác trên triền đê thưa thớt. Đi dọc triền đê vẫn thơm mùi rơm lúa.


Rơm, đó là hiện thân rõ ràng nhất của đồng quê mình. Từ lúc thân mạ mỏng manh đợi chờ, đến khi xanh mượt những thân lúa khoẻ mạnh mang trong mình ngọn đòng chứa bao bùi thương chua mặn và rồi nảy bông trĩu hạt. Rơm ở lại, im lặng ang trong mình mùi lúa thơm nồng. Khô giòn đi nhưng không hề mất đi thứ mùi quen thuộc, mùi nồng nồng thơm thơm của cây lúa, mùi khét lẹt từ nắng cháy sạm. Rơm im lặng nhưng biết chuyện của họ, những kỷ niệm đâu đó vẫn có vài cọng rơm lạc trên phố hay rải kín đồng.


Người trên bàn lặng im nhìn lịch, tháng ngày mùa. Nam bần thần, lành lạnh sống lưng run rẩy những rối bời trong lòng. Lời của người bố vẫn còn lanh lảnh bên tay và màu rơm nhớ về. Ngảy trong phố chói loà quá, từ ngày họ biết, họ xem cậu là một bệnh nhân được cách ly đặc biệt. Gia đình lại lập trình cả một kế hoạch những tính toán kỹ. Họ nói với cậu là họ đang cứu cậu.


Rơm lạc vào phố, có ai tình cờ biết ?


Nam vùng dật, chạy khỏi văn phòng, vội vã lao băng xe đi trong nắng phố gắt gỏng. Chiếc điện thoại bỏ lại trên bàn, cậu đi theo con đường mà mình cố nhớ lại. người vẫn run run nhưng để lại đằng sau, giọt nước mắt ràng buộc.


***


Ngày trong làng...


Rơm đã phơi giăng khắp lối quê về, trên bờ đất rải rác cọng rơm khô vàng.


Nam đi, nghẹn ngào, một mạch vào ngõ làng. Đến cánh cổng quen quen, cậu sững sờ nghẹn lại. Xe trật bánh ngã nhào, cậu đứng dậy tiếp tục chạy trên con đường trải rơm. Bóng hình người ấy ở đây, đang gẩy gẩy phơi rơm ở trước cổng, đội chiếc nón cùng dáng mặt cúi khằm im lặng. Rồi ngẩng đầu nhìn người đang chạy về phía mình. Nam ôm chầm người đó vào lòng, khóc nức nở nói lý nhí những lời trong miệng đứt đoạn cùng tiếng khóc. Mùi rơm vẫn toả đều đượm chút chớm nắng vàng. Khi ấy, câu nói Nam nghe thấy là.


- " Tránh ra một lát, không thì dặm, em ơi!"