Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Những cánh hoa rơi trong mùa gió

Những cánh hoa rơi trong mùa gió

Tác giả: Sưu Tầm

Những cánh hoa rơi trong mùa gió

Này cậu, đến một lúc nào đó thôi, chúng ta sẽ thôi không còn nghĩ về nhau nữa...


***


1.


Những cánh hoa rơi rơi trong sân trường. Mùa hạ rực nắng. Chúng ta đợi một cơn mưa và kể cho nhau nghe câu chuyện ngày mưa của tụi mình. Cậu có còn nhớ ngày hôm đó không? Tớ đã hỏi cậu khi chúng ta gặp mặt nhau lần đầu tiên, lúc đó trời mưa, cơn mưa tháng tám có lẽ không phải là một cơn mưa bất ngờ.


"Người lạ, cậu có câu chuyện nào đáng nhớ không? Vào một ngày mưa nào đó?"


Cậu đã nhìn tớ, và mỉm cười. "Người lạ? Chúng ta cùng lớp đấy!"


"Cùng lớp thì sao? Giữa những người trước đây chưa từng gặp nhau và hôm nay với nói chuyện với nhau lần đầu thì không phải là xa lạ sao?"


Cậu không nói gì chỉ cười. Đợi một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng nói. "Ừ, sao cũng được"


Rồi cậu kể cho tớ nghe câu chuyện ngày mưa của cậu, tớ không nhớ rõ là câu chuyện đó cậu đã nói về ai và nói về điều gì. Chì có một đoạn mà có lẽ tớ không bao giờ quên được. "Đừng khóc khi trời mưa, đừng nghĩ rằng nước mưa sẽ xóa nhòa nước mắt. Điều đó thật hay ho, nhưng không đúng. Ngay cả khi nước mưa có làm tan biến đi bao nhiêu giọt nước mắt, thì nỗi buồn vẫn còn đó, ngay trong trái tim cậu. Cậu sẽ trở nên đáng thương khi mà chẳng một ai biết được cậu đang buồn. Khi buồn thì cứ khóc. Khóc thật to. Và đừng tìm cách che giấu nó"


Tớ hiểu rồi, những cơn mưa không phải là người bạn tốt khi chúng ta buồn. Phải không?


Những cánh hoa rơi trong mùa gió


Rồi đến một hôm nào đó... "Này, tớ có ô, cậu có cần nó không?" – tớ nói khi cơn mưa trút xuống đột ngột. Và cậu, chàng trai hay cười, nhìn tớ và không hề mỉm cười. Cứ thế cậu bỏ mặc tớ đứng giữa những giọt nước mắt của mùa hạ. Bóng cậu khuất dần trong màn mưa. Tớ thật sự không hiểu nổi ánh nhìn đó của cậu. Tớ muốn khóc lắm, nhưng tớ sẽ không làm thế. Bởi vì hôm nay trời mưa.


Ngày nắng đầu tiên của mùa hè năm ấy, ngày mà ông trời để những tia nắng đầu mùa lạc xuống trần gian và báo hiệu rằng một mùa hạ nữa lại đến. Tớ đã mơ một giấc mơ kì lạ.


Trong mơ, tớ đi lạc giữa một rừng hoa bằng lăng. Tớ đã từng nghĩ, nếu có ai đó kể chuyện về một loài hoa nào đó cho tớ nghe, câu chuyện mà tớ không muốn nghe nhất đó chính là câu chuyện về loài hoa tím mà tớ đang nhắc đến lúc này. Hẳn sẽ là một câu chuyện buồn. Hắn sẽ là một lời từ biệt hoặc là một cuộc chia ly. Chỉ là, may thay, nó được dự báo trước.


Trở lại với giấc mơ mà tớ đang kể, cậu biết không, trong giấc mơ đó tớ thấy cậu. Chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng, tai trái có đeo một chiếc khuyên màu bạc... Cậu ngồi dưới một gốc bằng lăng, tay xoay xoay một nhánh hoa to bằng lòng bàn tay, mỉm cười với tớ, và nói rằng "Này, có tin không, khi bằng lăng nở thì đó cũng là lúc cậu phải ra đi!".


Tớ không biết đó là một giấc mơ đẹp, hay là một cơn ác mộng ngọt ngào nữa. Nhưng so với thực tại mà tớ đang trải qua, tớ hiểu rằng, được nhìn thấy cậu dù chỉ là một khoảnh khắc trong mơ thôi thì đó cũng là điều đẹp đẽ nhất rồi.


Có một buổi sáng trời trong veo, nắng thật hiền lành và những ngọn gió cũng bắt chước hiền lành một cách tương tự. Tớ thấy mọi thứ nhẹ nhàng quá đỗi. Cho nên, lúc cậu gọi tớ ra ngoài dù biết trước rằng sẽ không có gì tốt đẹp cả đâu nhưng tớ vẫn mỉm cười và chạy theo cậu như một chú mèo con ngoan ngoãn. Tớ sẽ bị cậu làm cho buồn đến phát khóc. Tớ biết ngay mà.


"Chúng ta chia tay thôi!"


"Ừ" – tớ mỉm cười và đồng ý. Có lẽ đã đến lúc tớ phải ra đi rồi, phải không? Như lời cậu nói với tớ trong giấc mơ mùa hạ. Tớ sẽ đi khỏi trái tim cậu. Một cách nhẹ nhàng và bình lặng như lúc bước vào.


Những cánh hoa bằng lăng xoay vài vòng giữa không trung rồi lặng lẽ chạm đất. Sân trường với cái màu xám xịt của xi măng giờ đây điểm xuyết vài ba cánh bằng lăng tím vì gió mà rời xa những nhánh hoa. Mà không thể oán thán, vì đã đến lúc nó phải rời đi. Đó là luật rồi.


Cho đến lúc những cánh hoa thôi rơi. Tớ nhận ra, thời gian luôn biết cách làm lòng người dịu lại. Theo đó, cũng chính thời gian đã chôn vùi biết bao nhiêu thứ. Lẽ ra tớ phải biết được lí do mà cậu để tớ ra đi, nhưng không, khi cậu im lặng không nói gì, tớ cũng đã im lặng như thế. Muốn biết lắm, nhưng chẳng có lí do gì để hỏi cả, đặc biệt là khi mọi thứ đã được quyết định.


Cũng không thể nói là không thể quên. Bởi vì tớ biết, tình đầu không bao giờ thành. Giống như việc những cánh hoa phải rời khỏi cành để nhường chỗ cho một sự kết tinh khác vậy. Vậy nên, tớ quyết định tin tưởng vào cái điều mà người ta hay nói. Rằng, đến một lúc nào đó thôi, thứ mà ta nghĩ nó quan trọng nhất với cuộc đời mình, thứ mà ta nghĩ không có nó ta không thể sống nổi, sẽ trở thành điều gì đó rất bình thường. Thời gian sẽ chứng minh điều đó. Tin đi.


Ừ , tớ tin.


"Này cậu, đến một lúc nào đó thôi, chúng ta sẽ thôi không còn nghĩ về nhau nữa. Cũng có thể, người này thỉnh thoảng sẽ nhớ đến người kia, nhưng trong cái khoảnh khắc đó, cả hai đều nhận ra rằng, mọi thứ đều vô nghĩa."


2.


Nên vui hay buồn?


Tớ chẳng biết nữa, chỉ biết là, mùa mưa rồi cũng sẽ qua đi. Vậy thôi. Đừng vui, cũng đừng buồn vì mọi thứ nói cho cùng cũng chỉ là một khoảnh khắc. Có thể dựa vào khoảnh khắc đó mà sống tốt, còn không, cứ nghĩ rằng mọi thứ cũng chỉ như một chiếc bong bóng xà phòng và đừng tin vào sự kì ảo đó là mãi mãi là được rồi.


Tớ với cậu, tình yêu đó không phải là mãi mãi. Chỉ là cái khoảnh khắc hạnh phúc đó, chúng ta không nên quên.


"Hãy gặp nhau!"


Tớ đã phớt lờ lời đề nghị của cậu như cái cách mà cậu phớt lờ tớ lúc tớ hỏi cậu có cần ô không vào mùa hè ấy. Tình cảm, cuối cùng, tớ cũng buộc phải kết luận đó là một trò chơi.


Cứ bước đi đi, để rồi xem ai sẽ là người quay lưng và đuổi theo người còn lại. Phải vậy không?


"Tại sao cậu ta có thể khi cần thì gọi tớ lại, khi không cần thì bảo tớ ra đi? Như thể cậu ta chỉ cần ngồi yên một chỗ và điều khiển được người ta vậy?" Tớ đã hỏi cô bạn thân nhất của tớ điều đó.


Và cô ấy nói rằng.


"Cậu không cần phải suy nghĩ gì cả! Đừng suy nghĩ gì nữa! Câu trả lời rõ ràng là cậu đã biết rồi đấy thôi. Nhưng mà hãy cứ gặp nhau đi, và hỏi rằng vì sao chia tay? Vậy thôi. Rồi trở về. Cậu có thật lòng là không muốn biết điều đó không?"


Ừ, tớ không thật lòng. Tớ muốn biết đến phát điên lên được. Nhưng tớ lại sợ những câu trả lời kiểu như, tớ thật nhàm chán, hay là cậu đã tìm được người khác tốt hơn tớ rồi... đại loại vậy. Tớ sợ điều đó. Nhưng bây giờ, những câu trả lời đó chẳng còn ảnh hưởng gì tới tớ nữa.


Tớ quyết định rồi. Chúng ta hãy gặp nhau, thêm một lần nữa.


Quán café nhỏ tọa lạc ở một góc phố nhỏ, ngay ngã tư. Có một cây bằng lăng tím cao lớn phủ bóng mát cả một mảnh sân vuông.