XtGem Forum catalog
Lỡ hẹn với biển

Lỡ hẹn với biển

Tác giả: Sưu Tầm

Lỡ hẹn với biển


Lỡ hẹn với biển


Đêm hôm đó, tôi chẳng nhớ mình về nhà bằng cách nào. Có lẽ do khóc mệt quá, tôi thiếp đi trên vai anh lúc nào không hay. Nhưng tôi không bao giờ quên khoảnh khắc mà nửa đêm hôm đó tôi giật mình thức giấc. Ánh đèn từ bên ngoài hắt vào cửa sổ, mẹ tôi ngồi im ắng bên một góc phòng. Tôi nghe tiếng khóc âm thầm lặng lẽ trong màn đêm u tịch. Rồi những tiếng thở dài lén lút mà đơn độc... Tôi chưa bao giờ thấy mẹ như thế. Hay chính xác hơn là chưa bao giờ được thấy. Nhớ lại những ngày còn bé xíu, khi tôi ôm con thỏ bông vào lòng rồi vu vơ hỏi mẹ rằng: "Khi nào thì bố mới về hả mẹ?". Mẹ chẳng nói gì, chỉ ôm tôi vào lòng rồi bảo tôi đi ngủ sớm. Hát đi hát lại những bài hát mà tôi vốn đã thuộc làu làu...


Tôi tự hỏi bao nhiêu lần mẹ đã khóc? Lần bao nhiêu mẹ đã buồn?


Tôi không biết. Nhưng lúc đó tôi thấy giận mình, giận cha ghê gớm. Tôi dằn lòng mình phải mạnh mẽ, phải kiên cường. Không được để ai bắt nạt nữa. Thế là tôi cắt tóc, mái tóc dài bị cắt ngắn đến độ không ai còn nhận ra tôi giống một cô bé nữa. Mẹ thở dài nhìn tôi chẳng nói năng gì, anh Minh thì tặc lưỡi bảo: "Không đến nỗi nào".


Tôi cũng cất hết váy vóc vào ngăn tủ. Thay vào đó là những bộ quần áo rộng thùng thình. Hằng đêm đứng trước gương, xem khuôn mặt nào của mình trở nên đanh đá nhất, suy nghĩ những lời lẽ hằn học nhất khi có ai đó hỏi về cha của mình. Và hình như tôi đã thành công. Đần dần, tôi chẳng còn nghe những lời nói xì xầm ở đâu đó nữa, cũng chẳng còn thấy những ánh nhìn dành cho mình với hàng trăm cảm xúc muôn màu xen lẫn nhau dành cho mình... Nhưng tôi lại thấy không vui. Khi mỗi đêm nằm một mình trong phòng, chẳng hiểu sao nước mắt cứ ứa ra. Phần vì tôi tiếc mái tóc, phần vì tôi thấy mỏi mệt khi cứ phải gồng mình lên như thế, điều đó chẳng giống tôi tẹo nào...


Giống như anh Minh đã từng nói, không có một mái ấm trọn vẹn chẳng có gì là xấu hổ cả. Cho dù điều đó là vì lí do gì đi chăng nữa, chẳng phải người ở lại cần phải sống tốt hay sao? Tôi chẳng biết anh đã vượt qua như thế nào, nhưng chắc chắn anh đã làm tốt hơn tôi. Cùng với thời gian, tôi nhận ra mình không còn giận cha nữa, tôi cũng thôi không tập làm con nhím ngốc nghếch xù lông lên khi có ai chạm vào. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên phẳng lặng. Tại nơi này, có mẹ, có anh Minh, có những người hàng xóm tốt bụng... Chỉ thế thôi, là đủ. Nhưng một ngày tôi nhận ra rằng không phải điều gì mình muốn thì cũng sẽ ở bên mình cạnh mãi mãi được. Đó là khi anh Minh xách chiếc ba lô to xù xì trên vai, nụ cười không thể rạng rỡ hơn. Anh đỗ đại học với số rất điểm cao, trường Y. Có lẽ anh luôn muốn viết tiếp ước mơ còn dang dở ấy, cho dù nó bó buộc đầy nỗi đau và phong ba bão tố quanh mình...


- Em cũng sẽ học thật chăm, sau này em cũng thi trường Y! – Tôi quả quyết.


Anh vẫn trả lại tôi một cái cốc đầu.


- Ngốc, con gái học Y vất vả lắm. Em phải học tốt, nhưng phải học điều mình thích biết không?


- Vậy anh có thích học Y không?


Anh không trả lời. Dướn cổ một cái rồi chào mọi người, chỉ kịp nhắn với tôi vài câu bâng quơ: "Để tóc dài đi, tóc ngắn thật sự rất xấu xí.". Sau đó anh vội vã bước đi mà không hề ngoảnh lại. Tôi vô thức đưa bàn tay lên đầu, vuốt vuốt những sợi tóc ngắn cũn đang bông đùa cùng gió biển, đứng đó nhìn theo anh cho đến khi bóng anh chỉ còn là dấu chấm tròn nhỏ xíu.


Thật ra, tôi luôn muốn hỏi anh rằng: "Anh có hạnh phúc với con đường đó không?"


3.


Khoảng thời gian anh đi, hình như tôi cao thêm một chút, nhưng chẳng xinh ra tẹo nào, dáng người vẫn gầy gộc và mái tóc vẫn ngắn cũn. Có lẽ do để lâu thành quen đi, tôi không nuôi dài được. Thi thoảng tôi vẫn một mình đi ra biển, một mình ngồi cạo sò, một mình ngồi một mình... Và một mình thích anh. Có mấy lần anh trở về nhưng rồi lại vội vã đi ngay, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi thấy tim mình nhảy nhót cả ngày. Chẳng hiểu vì sao tôi lại thích anh nhiều đến thế, tôi thích làn da ngăm hơi sạm sạm khỏe khoắn của anh, thích lúc anh nắm tay tôi ngoài biển trời lộng gió, thích nụ cười ấm nồng của anh, thích... Tôi thích tất cả những điều thuộc về anh.


Ngoại trừ chị ấy.


Mùa hè năm ấy, khi tôi học lớp 11. Tôi vui vẻ chạy sang nhà anh như mọi lần, vô tư cười nói với anh. Anh trước mặt tôi vẫn cao lớn, hiền hòa như thế. Nhưng có phần chững chạc hơn, thâm trầm hơn. Tôi muốn nói với anh rất nhiều điều, rằng tôi đã học hành rất chăm chỉ, rằng tôi nhất định sẽ thi vào trường anh, đuổi kịp anh... Nhưng những suy nghĩ trong đầu đó chưa kịp được nói ra thì đã ngừng lại, khi tôi nhìn thấy chị ấy. Tin tôi đi, giác quan của con gái rất nhạy bén. Cho dù có những chuyện đối phương chẳng nói ra nhưng trong lòng đều có thể hiểu hết được. Đặc biệt là khi tôi nhìn thấy ánh mắt bối rối của anh trong lời nói vội vàng:


- À, chị ấy tên là Hoài Anh!


Hôm đó tôi ngồi trước biển, hình như biển cũng thiu thiu chẳng buồn vỗ sóng. Những ngày hoàng hôn mùa này trời vẫn nóng như đổ lửa, tôi ngồi ở mỏm đá quen thuộc, hai bàn tay rịn chặt lấy hai đầu gối, tự nói với mình là không được buồn nữa, thế mà chẳng biết nước mắt ở đâu cứ thi nhau rơi xuống, nấc nghèn nghẹn. Giống như đứa bé bị cướp đi món đồ mình yêu quý nhất mà không có cách nào giành lại. Lần đầu tiên tôi thấy mình thất bại, lần đầu tiên tôi thấy ghen tị. Giá mà tôi xinh hơn chút nữa, giá mà tôi lớn hơn chút nữa, giá mà mái tóc của tôi đừng cụt lũn xấu xí như thế, giá mà... Tôi không phải cô bé kiên cường, càng không muốn trở thành một người như thế, tôi chỉ muốn lúc mỏi mệt có thể ôm lấy anh òa khóc, để anh dỗ dành. Những lúc vui vẻ có thể nắm lấy tay anh bước qua những ngày tháng ồn ã, những năm tháng hiền hòa, sống một cách an an yên yên... Nhưng có được không khi sẽ có một ngày anh chẳng còn đi tìm tôi khi tôi buồn nữa, cũng chẳng còn nắm chặt tay tôi giữa biển đời mênh mông...


Tôi tự nhủ là sẽ khóc lần này nữa thôi, chỉ lần này nữa thôi...


Thế rồi tôi lao đầu vào học hành, để cho sự bận rộn kéo tôi đi...


Cuối cùng tôi cũng đỗ đại học.