Lâu đài cát

Lâu đài cát

Tác giả: Sưu Tầm

Lâu đài cát

Với tôi, cuộc sống đẹp là khi ta sống mà có điều gì đó để hy vọng, trông mong. Những niềm tin trong trẻo như viên pha lê màu nước biển, tôi chưa bao giờ làm mất.


***


Một buổi chiều của mùa hè năm tôi học lớp bốn, những dải nắng còn vắt vẻo trên những cành thông già trong khu rừng ven biển như hàng trăm tấm vải lụa phất phơ. Gió rất nhiều, nhưng chẳng đủ để thổi bay những dải vải nhiều màu ấy. Trông chúng mềm mại và nhẹ vô cùng thế mà chừng ấy gió cũng chẳng làm chúng mảy may run rẩy. Bờ cát mịn trải dài lấp lánh, như hàng triệu triệu mảnh hạt trai người ta giã vụn rồi rải rắc khắp bờ biển. Mặt biển với những con sóng màu xanh diệp, chan hòa nắng. Tôi và cậu bạn thân chí cốt chơi ở bờ biển.


Lâu đài cát


 


Cậu ấy tên là Lam. Ba mẹ tôi xem Lam như con trai và ba mẹ Lam xem tôi như con gái. Chắc bởi chúng tôi là những đứa con duy nhất trong nhà. Họ cắt tóc cho chúng tôi giống nhau, tất cả những năm tiểu học tóc tôi luôn ngắn không đến gáy. Lam có mái tóc đen nhánh, đôi mắt to và thẳm sâu, mênh mông như mặt biển vào đêm không trăng sáng.


Nhà tôi chỉ cách nhà Lam khoảng mười cây thông, cách mà chúng tôi thường nói với bạn bè. Từ nhỏ chúng tôi đã chơi với nhau rất thân, tới nỗi người ta cứ nghĩ hai đứa là anh em ruột. Tôi và Lam đều thích vẽ tranh. Ban đầu những bức tranh nguệch ngoạc, rồi dần dần chúng tôi được học môn mỹ thuật ở trường, những bức tranh khá dần. Lam vẽ đẹp hơn tôi. Chẳng hiểu, là do con trai thì thường giỏi hơn, hay do tôi là đứa thường dễ mất tập trung khi làm việc, có lẽ do cả hai. Hai đứa đi đâu cũng đi cùng nhau và chỉ một trong hai đứa mới hiểu đứa kia quan trọng với mình như thế nào, bởi mỗi đứa đều cảm thấy buồn tẻ khi không được chơi cùng nhau. Tuổi thơ tươi đẹp của chúng tôi cứ yên bình trôi qua với trường học, những ngôi nhà hạnh phúc ven biển, và bờ biển đầy gió mát.


Năm chúng tôi học lớp bảy, không còn quá bé nhỏ để chơi mấy trò vặt vãnh như xúc hàng đống cát đổ vào những cái lỗ bé xíu của lũ ốc, ấy thế mà chẳng bao giờ đầy, cứ đổ đầy rồi nó lại lõm đi vì nước. Từ hồi đi học cấp hai, tôi và Lam mỗi đứa đều được sắm cho một chiếc xe đạp. Chiếc xe của tôi màu vàng, và của Lam màu đỏ. Trên vô lăng mỗi chiếc xe đều treo một chiếc vỏ ốc nhỏ xíu mà hai đứa có lần nhặt được ở bờ biển. Tiếng vỏ ốc đập nhẹ vào xe mỗi khi chạy, âm thanh vui tai làm tôi thích lắm. Còn Lam, chẳng biết cậu ta có thích hay không, cậu ấy rất ít khi nói về cảm giác của mình. Hình như muốn đoán được cảm xúc của Lam, cách duy nhất là nhìn vào đôi mắt có những nét đặc biệt và rất đẹp của cậu ấy.


Hàng ngày, tôi và Lam đi học cùng nhau. Chúng tôi vẫn vẽ tranh vào những ngày rảnh rỗi. Cả hai thường cố tìm ra một đề tài rồi cùng vẽ về nó. Có đôi lúc, chúng tôi cùng chung ý tưởng và tạo ra hai bức tranh gần giống nhau. Mỗi khi vẽ, Lam như dồn tất cả tâm trạng của mình vào bức tranh, khuôn mặt cậu lúc đó lạnh lùng và hầu như không một chút cảm xúc, cho tới lúc bức tranh được vẽ xong. Còn tôi vừa vẽ, vừa hát. Lam nói tôi có giọng hát trong như tiếng chim hót vào lúc chiều tà. Có lúc tôi thắc mắc hỏi tại sao, Lam cười và bảo "chỉ là vì Lam thích buổi chiều".


Đường đi học là con đường mòn chạy ven rừng thông ven biển. Mỗi lần đi học về, tôi cảm giác con đường thật ngắn. Là vì tôi thích được đạp xe trong những buổi chiều đầy gió, hương lá thông nồng lên phả ra từ khu rừng, quyện lẫn mùi nước biển gây cảm giác gì đó rất đượm đầy, tôi thích nghếch cái mũi lên hít thật lâu những mùi ấy. Nhiều lần, gần đạp xe về tới nhà, tôi rủ Lam chạy thêm một đoạn đường dài nữa rồi hãy quay về. Lam mỉm cười, im lặng đạp theo. Từ lúc lớn lên một chút, Lam ít nói hơn, nhưng hào phóng hơn ở nụ cười. Nụ cười của Lam đẹp, nó mê hoặc tất cả những ánh mắt nào chạm tới nó.


Hôm nay là chủ nhật, sáng Lam đến nhà tôi. Thấy Lam đến, mẹ gọi tôi "Lam đến kìa con".


Có vẻ ông trời đang còn vấn vương trận mưa đêm, nên chưa vội buông nắng. Bãi cát bị gió thổi hong khô một vài chỗ, đâu đó vẫn còn những vũng nước nho nhỏ và những viên cát bị nước làm đóng thành cục nằm lăn lóc. Rủ tôi ra biển, Lam lấy ra hai cây xẻng nhựa nhỏ xíu một chiếc màu đỏ và một chiếc màu xanh dương giơ ra trước mặt tôi. Hai chiếc xẻng xúc cát là trò chơi của hai đứa từ hồi còn bé. Cũng chẳng biết tự bao giờ, chúng được xếp gọn gàng trong chiếc hộp đựng những thứ đồ chơi đã cũ của Lam. Tôi reo lên như được gặp lại con búp bê xinh đẹp lâu ngày bị lạc mất"Ôi, sao cậu có thể giữ được chúng tới tận giờ thế. Thế mà tớ cứ tưởng đã bị mất nó từ lâu lắm rồi ấy". Lam nháy mắt và ném cho tôi chiếc màu đỏ "hôm nay bọn mình xây lâu đài cát nhé", Lam nói và vẫy tôi theo cậu ta ra chỗ gần nước.


Lam bắt đầu xúc những xẻng cát đắp thành một ụ lớn. Tôi phụ vào và cả hai bắt đầu hí hoáy xây thành chiếc lâu đài có rất nhiều cửa nhỏ.


Khi ánh mặt trời bắt đầu le lói những tia sáng yếu ớt xuyên qua những đám mây còn nặng trĩu những nước, chiếc lâu đài cát đã xong. Lam chạy một mạch vào trong khu rừng và đem ra chừng ba bốn quả thông đã rã thành từng cánh nhỏ. Lam đặt chúng cẩn thận lên lâu đài cát. Lam nói "đó là những món đồ trang trí đẹp nhất mà Lam nghĩ đến cho những ngôi nhà ven biển". Ngày hôm đó có cái gì đó rất lạ ở Lam, tôi nhận thấy vậy. Lam cười nhiều hơn, có những lúc nụ cười bật thành tiếng, điều mà trước giờ rất ít thấy ở Lam. Mà lạ nhất là lâu lắm rồi Lam lại rủ tôi chơi cái trò xây lâu đài cát.


Nắng đã choàng một lớp mỏng lên mặt biển xanh ngút mắt. Màu xanh ấy chẳng hề mất đi mà bắt gặp những hạt nắng, nó lóng lên tựa hồ như đang reo vui, những cái cười của sóng lung linh, lấp lánh diệu kỳ. Chúng tôi đã xong xuôi công việc và ngồi xem thành quả của mình. Dáng vẻ trầm ngâm một lúc, rồi Lam nói: "Sa, ngày mai gia đình tớ sẽ đi Mỹ đấy. Bố mẹ tớ nói sẽ định cư ở đó luôn".


Có chút bất ngờ, và hụt hẫng, tôi thấy buồn. Giữa chúng tôi, từ hồi thơ trẻ, nỗi buồn nào cũng có thể tan biến. Thế nhưng bây giờ, có một cái gì đó thật nặng trĩu và khi đó tôi cảm nhận sẽ là một nỗi buồn rất dài, rất dài. Tôi nhìn thấy ở trước mặt biển đã chói chang những nắng, đường chân trời như được ai vẽ tạo nên một vệt rất thẳng phân tách nước và trời. Nước Mỹ trong tâm trí tôi lúc đó là một nơi xa xôi lắm. Có lẽ nó nằm ở phía bên kia của biển. Và Lam như con chim hải âu kia bay mãi và mất hút nơi chân trời ấy.


"Cậu đi lâu chứ?" tôi khẽ khàng hỏi.


"Tớ không biết nữa", Lam nói, những đầu ngón tay vẫn chạm nhẹ vào những cạnh của tòa lâu đài nhỏ. Như để chấn tĩnh và vì thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Lam nói tiếp, "nhưng nhất định tớ sẽ về gặp lại cậu, dù thế nào đi nữa... tớ hứa".


Tôi im lặng, và lặng lẽ ghi nhớ tất cả những gì Lam nói trong lúc này. Chẳng biết có phải chỉ là Lam đang yên ủi tôi, nhưng tôi biết, khi nói, Lam tỏ vẻ rất cương quyết.


Sáng mai, tôi thức dậy trễ. Một đêm trằn trọc với những giấc mơ về chiếc máy bay lạ, Lam ở trên đó, nó đã chở Lam đi dần về phía chân trời. Chạy một mạch qua nhà Lam, trên con đường từ nhà Lam hai bên là hàng cây thẳng đều tăm tắp, tôi chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe ô tô nhà Lam đang chạy xa dần.


***


Học xong lớp mười hai, tôi thi đậu vào đại học Kiến trúc. Tạm biệt thị trấn có những ngôi nhà nhỏ ở bờ biển, tạm biệt rừng thông với những buổi ngồi tập vẽ hàng giờ ven rừng, tôi lên thành phố nhập học.


Hôm trước ngày lên đường, tôi dọn dẹp lại căn phòng. Những bức tranh khổ lớn được xếp cẩn thận một bên tường. Tôi vẽ rất nhiều bức về biển với bầu trời trong vắt và những làn mây trắng, những ngôi nhà màu trắng thơ mộng trong gió, núp mình dưới những hàng cây. Có bức tôi vẽ những quả thông đang nằm chơ vơ trên cát hoặc những vỏ ốc, vỏ sò xinh đẹp đang nằm vùi một phần ở bờ cát. Những bức tranh vẽ tượng và tĩnh vật. Tranh vẽ về những danh nhân tôi yêu thích. Và nhiều nữa. Tôi nhận ra, tôi đã vẽ rất nhiều. Tìm thấy bức tranh vẽ chiếc lâu đài cát trong một góc, bức tranh có hai chiếc xẻng màu đỏ và xanh dương bên cạnh chiếc lâu đài, có hai đứa bé với một vài quả thông, tôi vẽ nó khá lâu rồi. Nhìn nó một lúc lâu. Tôi đặt tên nó là "lâu đài cát" và treo nó lên trước bàn học.


Ba tôi thường đóng cho tôi những khung tranh gỗ rất đẹp.