Snack's 1967
Khúc định mệnh

Khúc định mệnh

Tác giả: Sưu Tầm

Khúc định mệnh

Có thể nói, cái hay của bản gốc là lắng sâu vào tâm khảm, còn bản nhạc vừa rồi cũng hay đấy nhưng cái hay như tiếng suối róc rách trôi tuột bên tai.


Ngày học thứ hai, cô giảng, cậu buồn ngủ, gục ngay trên bàn. Cả đêm hôm trước, cậu giam mình trên gác mái đàn không biết bao nhiêu lần bản nhạc Song from a secret garden. 10 đầu ngón tay tê dại, nhức nhối.


Cậu cảm thấy bất lực, thật tồi tệ.


Gục đầu trên trang sách chi chít chữ, cậu mơ một giấc mơ kinh khủng. Cậu đang đàn trong phòng kính, bỗng có tiếng la ó, phản đối ầm ĩ. Từng người, từng người đập bình bịch vào tấm kính. Tấm kính thủy tinh vỡ tan từng mảnh như bọt nước trước mặt cậu, khách trong quán biến mất, chỉ còn khuôn mặt của gia tộc sử học nghiêm khắc cười mỉa mai. Họ giật lấy cây đàn trong lòng cậu, cậu liều mạng giữ lấy. Họ ném vào người cậu những quyển sách dày cộm. Quyển sách to đùng đuổi lấy cậu, nhe răng ra chực cắn nuốt cậu. Quyển sách nặng nề đè lên người, ngột ngạt, khó thở. cậu vùng vẫy, la hét: Không!


- Tỉnh?


- Em ngủ bao lâu rồi?


- Gần 1 tiếng 32 phút.


- Xin lỗi, em làm cháy giáo án của chị rồi. Cậu tiếp tục nhận lỗi.


- May cho cậu, tôi chưa bao giờ soạn giáo án.


- ...


- Đừng nhìn tôi như thể đầu tôi nở hoa mào gà như vậy. Cô cầm menu rồi hỏi: Capuchino hay Latte?


- Capucino.


- 1 capucino và một sữa tươi. Cô nói với người phục vụ đang đi đến.


Và... capucino cho cô, sữa tươi cho cậu. Lý do: "Trẻ con không nên uống cocain".


Mặt cậu đen sì. Cô vẫn nghĩ cậu mới 18 tuổi, đang học lớp 12. Tuy khuôn mặt đẹp trai, dáng vẻ tuấn tú nhưng nước da trắng công tử trông thật trẻ con, đó luôn là nỗi canh cánh trong lòng cậu. Được rồi, bà chị hơn 2 tuổi cố ra vẻ già dặn này đã kết thù với cậu.


Cậu giỏi nhất khoản giả vờ ngoan hiền. Cô không thích gọi người khác là anh, nhưng em trai thì không vấn đề. Cậu trời sinh tuấn tú, thông minh, tài hoa, gia thế sáng sủa. Nếu không phải hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, ắt hẳn hoa đào của cậu trải rộng khắp dãy Thiên Sơn. Cô thì đừng nói đến hoa, lá, cành, cả sâu đào cũng chưa hề gặp qua, tất nhiên dễ bị vẻ bên ngoài dễ thương của cậu lừa ngon lành. Rất nhanh chóng họ thành chị em thân thiết.


Có một ngày, cậu bảo sinh nhật muốn đi nhà ma. Tiếng cười rùng rợn khiến cô chùn bước không muốn đi nhưng biểu tình buồn buồn của cậu khi nói:


- Em chưa dám đi nhà ma bao giờ, đi với mọi người sợ bị dọa đến mất mặt. Chị không đi thì chắc chẳng bao giờ em bước vào nơi này. Em tò mò lắm nhưng chị sợ thì thôi.


Cô chặc lưỡi nhắm mắt đưa chân bước vào nhà ma. Trong bóng tối, cô không thấy vẻ mặt đắc thắng của người bên cạnh mỗi khi cô run rẩy nắm chặt tay cậu hay bị hù cho rụng rời chân tay. Trải qua 18 tầng địa ngục của nhà mà, cô cũng tựa như cái xác không hồn lướt ra.


- Em xin lỗi, em không nghĩ là chị bị hù đến mức vậy. Vai cậu run run, cố nín cười đến mức lệ vòng quanh, vẻ mặt vô cùng day dứt.


Thấy cậu như vậy, cô đành yếu ớt phẩy tay:


- Không sao, một lần cho biết.


Có một ngày, cậu bảo có chuyện buồn muốn xem phim kinh dị 5D hò hét giải tỏa. Cô kiên quyết không đi. Cậu cũng không dám đề cập đến, nhưng cả buổi cứ lặng im, mắt long lanh khổ sở. Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp. Cô thấy hình như dạo này mình quá thánh thiện rồi, một đứa trẻ to đầu yếu đuối cũng không nỡ từ chối. Cô run cầm cập leo lên ghế ngồi bên cạnh cậu. Đến nửa tập phim, cô mặt trắng bệch, chân tay cứng ngắc dọa cậu hết hồn.


Lại có một ngày rồi một ngày... tóm lại, mỗi lần đi chơi về, cậu đều cười ngoác miệng vô cùng sảng khoái còn cô thì như tàu lá tan tác.


***


TIẾNG VĨ CẦM TRONG MƯA


Mưa gõ nhịp trên mặt đường như đùa giỡn sự nhẫn nại của dòng người xe tấp nập. Họ không vội nên trú mưa ngay dưới mái hiên lụp xụp của một cửa hàng nhạc cụ. Mưa phả vào lạnh buốt, cô rùng mình, khẽ lắc đầu nghĩ: thật không thể tin vào dự báo thời tiết, cái gì mà không mây, cái gì mà nắng nóng. Cậu cởi áo khoác phủ lên người cô.


- Che chung đi. Cô đề nghị.


Hai người nép trong mảnh áo khoác bé, khuôn mặt cậu ẩn ẩn trong bóng tối phía trên, không rõ buồn vui.


- Chị nói xem, vì sao lại thích sử học.


- Không phải là thích.


- ?


- Lúc đầu do cấp 2 bị ép vào đội tuyển sử, lên cấp 3 thi bừa vào chuyên sử, không may đậu thế là phải học. Tôi không giỏi khối A, B nên thi khối C. Đâm lao thì theo lao thôi.


- Chị không thấy mệt vì phải gắn bó với thứ mình không thích à?


- Con người không thể sống nếu không có quá khứ. Lịch sử là quá khứ của nhân loại. Lịch sử không chỉ là các mốc thời gian khô khốc, tên tuổi các nhân vật xa lạ mà là cả cuộc đời nỗ lực cố gắng không ngừng nghỉ in vết vào màu thời gian. Nhân vật lịch sử là ai? Họ đã từng sống, từng tồn tại ở đây, từng hít thở chung bầu không khí này, hơi thở cuối cùng họ trở về với đất, lại hòa mình vào thế giới này. Họ đã và đang là một phần của trái đất này. Thật đáng buồn nếu ta lãng quên họ. Sự kiện lịch sử là gì? chúng ta đang sống rồi cũng trở thành lịch sử. Những sử gia vạn vạn năm sau này sẽ làm sống lại xã hội bây giờ trên trang giấy, khi đó từng người, từng người trong chúng ta lại được sống lại một lần nữa, kể cho hậu thế nghe về từng sự kiện lớn. Nắm xương cốt của chúng ta vạn vạn năm sau sẽ nói với họ rằng tổ tiên họ khá còi, tuổi thọ thấp do không đủ dinh dưỡng và sống trong môi trường bị ô nhiễm. Họ cũng lấy làm tiếc vì tổ tiên họ khi đó không coi trọng việc nghiên cứu lịch sử khiến họ gặp khó khăn khi tìm kiếm tài liệu về thời kỳ trước đó của tổ tiên họ. À, nếu có cơn địa chấn khiến ta bị chôn vùi nơi đây trong tư thế này, có lẽ họ sẽ nói: tổ tiên nam cũng rất galant.


Họ cùng cười vang trong mưa.


Ờ, lần đầu tiên trong đời có người không thích sử làm cho cậu bớt ác cảm với lịch sử. Lần đầu tiên trong bữa cơm gia đình, cậu hào hứng tham gia bàn luận các câu chuyện lịch sử. Tiếng cười tràn ngập bên mâm cơm. Khuôn mặt nhăn nheo của ông bà, khuôn mặt nghiêm khắc đã hằn vết chân chim của bố mẹ rạng rỡ hạnh phúc. Đã bao lâu rồi nơi mà cậu luôn xem là trận địa mới trở nên ấm áp, vui vẻ như vậy? Tảng đá đè nặng trong lòng mỗi khi bước vào nhà như được nhấc ra, cả người cậu nhẹ bẫng. Cậu leo lên gác mái, lần đầu tiên mở cửa kính trong phòng ra. Trong mưa đêm vẫn ầm ầm trút xuống, gió gào rú dữ dội, sấm chớp rền vang, không ai nghe được tiếng vĩ cầm từ gác mái. Nhưng cậu biết lần này mình đã chơi khá hơn một chút.


Khúc định mệnh


ĐI ĐỂ TRẢI LÒNG


Tôi đang ở vùng núi Tây Bắc hiểm trở cùng những người dân tộc thiểu số với phong tục độc đáo. Tôi cũng gài dao trên lưng vào rừng kiếm củi, cũng dạy sớm hái những lá chè xanh non còn đọng sương mai, cũng nhảy múa cùng dân bản bên chóe rượu cần. Dưới mái nhà rông, tôi dạy những em bé nghèo viết chữ. Tôi đã biết cái giá buốt khắc nghiệt của độ cao nghìn mét so với mực nước biển, biết một cuộc sống kham khổ chỉ có ngô khoai và rau dại, biết sự tĩnh lặng hùng vĩ của thiên nhiên, đã biết đến một cuộc sống hoàn toàn khác xa cái thế giới hiện đại đầy đủ vật chất ồn ã nơi đô thị.


Hơn 3 tháng rồi, tôi không được nghe giọng của cô ấy. Điện và sóng điện thoại chưa vươn đến bản nghèo vùng cao này. Mỗi sáng sớm, sương mờ chưa rõ mặt người, mây mù vấn vít trên sườn núi, tôi nhớ cô ấy, kiên nhẫn chờ khoảnh khắc mặt trời đỏ hồng như quả trứng gà dần dần nhô lên mà cô ấy đã nói.