Không thể tha thứ cho anh

Không thể tha thứ cho anh

Tác giả: Sưu Tầm

Không thể tha thứ cho anh

..


Mưa lại rơi tí tách bên khung cửa sổ, Hạ Yên vân vê ly cà phê sữa. Kiến An khẽ vuốt tóc nàng, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ ngát hương hoa hồng. Nàng khẽ cười, nụ cười đẹp mê hồn khiến Kiến An mê đắm.


- Anh có chuyện muốn nói với em.


Hạ Yên ngước mắt nhìn anh. Kiến An quì gối xuống trước mặt nàng, khẽ lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ xinh mà trắng, có khắc hình trái tim rất đẹp tặng nàng...


- Em làm vợ anh nhé! Anh thật sự yêu và cần em.


- Anh có yêu em không?


- Có, anh rất yêu em.


- Yêu em như thế nào?


- Nhiều, rất nhiều, em không cảm nhận được sao? Nếu thiếu em anh nghĩ mình sẽ không sống nổi em à.


- Uhm.


- Vậy em đồng ý chứ?


- Uhm, em đồng ý...- Nàng ngập ngừng trong giây lát.


Đôi mắt Kiến An ánh lên một niềm vui rạng rỡ, nhưng chỉ vài giây sau đó, lại vụt tắt khi nghe Hạ Yên cất lời tiếp theo...


- Nếu đó là ba năm trước.


- Tại sao?


- Anh còn hỏi em tại sao ư? Hạ Yên bây giờ anh thấy có chỗ nào giống Hạ Yên ngày xưa anh yêu không?


- Tại sao em lại trở nên như vậy? Em đã chấp nhận anh gần một năm nay cơ mà???


Nàng cười nhạt...


- Vì tôi thấy kinh tởm anh. Tôi chấp nhận là muốn đợi đến hôm nay anh biết không? Tôi chưa bao giờ tha thứ cho anh.


- Không, Hạ Yên anh yêu lâu nay là một thiên thần mà. Em vẫn đối tốt với anh mà.


- Thiên thần bị chính anh cắt đi đôi cánh thì vẫn là thiên thần sao anh? Hoang đường!


Kiến An thấy khóe mắt mình cay cay...


- Anh khóc để làm gì? Lau nước mắt đi anh, tình yêu không phải lúc nào cũng rộng lượng được đâu. Nhất là những người đã tổn thương rất nhiều.


Nói rồi nàng đứng dậy, quay lưng cất bước.


Kiến An hiểu được rằng đây là điều anh phải nhận lấy sau những năm tháng anh đã sai với Hạ Yên, thiên thần ngày nào trong anh, vì anh mà trở nên như vậy. Kiến An thấy đau, rất đau nơi lồng ngực này...


Ngoài kia, mưa ngừng rơi, nắng lên rực rỡ...