Disneyland 1972 Love the old s
Khoá tâm

Khoá tâm

Tác giả: Sưu Tầm

Khoá tâm

(Admin - "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")


"Anh thấy em nhớ dai thù lâu chưa, sau này đừng gây thù chuốc oán với người như em nhé.."


***


Trẻ con khi bị một trận đòn thật đau, sẽ ghi nhớ một cách sợ sệt rằng nếu không nghe lời, chúng sẽ bị đòn nữa. Nhưng đến một lúc, chúng biết rằng khi chúng khóc, những nhát roi vụt xuống sẽ khẽ thật khẽ. Rằng đến đêm, người lớn sẽ nhẹ nhàng xem xét tỉ mẩn chỗ chúng bị ăn roi, và xót xa thở dài. Chúng sẽ bớt sợ sệt, và lại hồn nhiên nô đùa.


Người lớn, khi bị một người khác đâm cho một vết thương bằng con dao vô hình nào đó, sẽ ghi nhớ một cách đáng thương rằng, nếu tiếp tục cả tin và trao hết bản thân mình, thì sẽ lại đau đớn như thế.


Không giống như vết roi đòn trên da thịt khi còn bé, được bàn tay mát dịu của mẹ hay bố xoa dịu, vết cứa bằng con dao vô hình ăn thật sâu, lâu khép miệng. Kể cả có liền miệng, vẫn sẽ để lại một vết sẹo sù sì, xấu xí, mà mỗi lần chạm vào nó, dù vô tình hay cố ý, thì người lớn cũng sẽ chỉ biết thở dài và nuốt một thứ chất lỏng mặn chát chực rơi xuống từ khóe mắt, vào trong lòng.


Đã là một nỗi đau vô hình, một nỗi sợ vô hình, thì người ta càng thêm đau và thêm sợ hãi. Đau vì không biết cách nào chữa khỏi. Sợ vì không biết cách nào thoát ra. Nó cứ tạo thành một vòng tròn u ám, giam người lớn – bị – thương trong đó.


Khoá tâm


***


Sms từ anh.


Viết sai chính tả tùm lum. Lại say rồi.


"Em không bỏ bữa tối, đã ăn rồi. Anh ngủ đi, say rồi."


Cô reply gần như ngay lập tức. Những ngày nghỉ lễ còn kéo dài, anh sẽ còn say nữa.


Đột ngột, điện thoại đổ chuông...


"...a..anh tỉnh mà à,...anh khô..hông có say. Hic"


Cô nén cười, nhìn đồng hồ, rồi nhăn mặt.


"Giờ này anh mới về hả?"


"Hic...ừ ừ, anh về được lúc rồi."


"Anh tự đi, hay bạn đưa về. Đã an tọa trên giường cẩn thận chưa, không đêm lại có con gấu nó đạp anh xuống đất". Cô trêu chọc.


Cô biết những lúc say đến sắp gục, lết được thân xác lên phòng mình là ngủ luôn...mà không biết ngủ đâu. Sáng thức dậy dưới nền nhà, tay vẫn cầm túi xách, chân vẫn đi giày cao gót, đầu nặng trĩu như bị buộc vài cục đá vào tóc. Những đêm như vậy, chắc chắn anh cũng từng nếm qua vị đắng của nó.


Cười, mà như không cười.


Tiếng anh cười ngốc trong điện thoại. "Anh trên giường rồi, hôm nay ...gấu nằm dưới đất. Ngày nay uống ..hức.. ba tăng nhé, mà anh...anh vẫn tỉnh nhất đám".


"Vầng, tự hào gớm."


"hahaha...thấy chưa...hức..anh bảo anh vẫn tỉnh mà. Anh tỉnh lắm. haha...tối nay em làm gì?"


"Không có gì đặc biệt. Ngồi xem Tom và Jerry cùng cháu gái."


"Lại xem phim ...hic...mèo với chuột đó hả?"


"Uhmm. Và thấy con mèo thật ngu!"


...Im lặng năm giây, bỗng anh cười phá lên sảng khoái.


"Hahahaha, em là mèo còn gì. Em tự nói em ngu kìa...hưc...hahaha"


Cô cũng bật cười. Hình như đúng là cô đang bị ngốc. Nửa đêm đi tiếp chuyện một người say.