Kế hoạch bất thành
Kế hoạch bất thành
- Thi hả, Quốc đây - đầu dây bên kia trả lời, giọng quen thuộc, làm tôi như run lên không phải vì cái lạnh của Sài Gòn mà là vì tôi đang hồi hộp chờ đợi điều gì
- Cậu đi đâu mất tăm thế hả? Giờ mời nhờ đến tôi sao - tôi hờn dỗi.
Đầu dây bên kia im bặt: "alô..alô, Quốc à, cậu còn đó không?"
- Mình nhớ cậu...
Giữa không gian náo nhiệt của đêm noel, mọi người cười nói vui vẻ nhưng sao tôi lại cảm nhận được trên thế gian này chỉ có tôi và Quốc. Tại sao bây giờ cậu mới nói ra câu nói này kia chứ...
- Mình cũng nhớ cậu lắm, Quốc ơi! - những giọt nước mắt tràn ra sau bao nhiêu lâu bị tôi cố che giấu, giờ đây khi nghe được những câu nói này của cậu tôi thật sự không còn phải suy nghĩ nửa tôi thật sự đã ....rất thích cậu rồi.
- Ngốc ạ, mình đang chờ cậu ở nơi mà chúng ta hẹn nhau lần đầu tiên, cậu tới đây được không, mình có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm, được không?
- Thi ơi, qua đây em, bên này vui lắm - anh Lâm đang gọi tôi, từ xa tôi có thể nhìn thấy được nụ cười tỏa nắng của anh. Làm sao đây làm sao tôi có thể rời bỏ anh để chạy đến bên Quốc...tôi không làm được.
- Thi sao cậu không trả lời, có chuyện gì sao?
- Mình xin lỗi, mình không thể... xin lỗi cậu...
Tôi không biết mình có phải hối hận vì việc làm hôm nay không nhưng tôi không thể bỏ rơi Lâm ngay lúc này mặt dầu anh đã từng làm thế với tôi...và tôi cũng đã từng thật sự rất thích anh...
Thấy tôi thất thần lâm gọi: - Em vui không, hôm nay anh có điều đặc biệt muốn cho em xem, đi theo anh, let's go
Anh dẫn tôi đến trước một cây thông to ơi là to rất nhiều màu sắc từ những quả châu, dây đèn lấp lánh
- Chờ anh ở đây
Khoảng 5 phút sau, có một ông già noel xuất hiện trước mắt tôi, với hàng râu trắng muốt che hết khuông mặt, lại còn đeo kính râm nữa chứ, lần đầu tiên tôi thấy ông già noel ngộ nghĩnh như vậy
- Merry christmas!!! Này cô gái, sao cô đứng đây có một mình thế
- Tôi đang chờ bạn
Ông ấy hỏi thêm: - Oh, chắc là bạn trai rồi, chắc cô hạnh phúc lắm, cô có vui không?
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất: - Tôi cũng không rõ, rõ ràng là anh ấy rất tốt nhưng tại sao trong đầu tôi chỉ có hình bóng của người khác...tôi không thể kiểm soát chính bản thân mình nửa, ông nói tôi phải làm sao đây...hức..., những giọt nước mắt lại rơi
Ông già đưa tay lau đi những giọt nước mắt, dường như ông cũng đau khổ không kém gì tôi, nhờ chiếc kính râm mà tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt ông, có lẻ ông cũng đang khóc. Ông cầm tay tôi thật chặt: "em có biết không, anh đã cảm nhận được điều này từ lâu nhưng bản thân không muốn chấp nhận nó, vì anh không muốn mất em, anh thật ích kỉ, và chính sự ích kỉ đó đã khiến em phải đâu khổ, anh xin lỗi"
- Anh Lâm...em ...em
- Em không cần nói gì hết, anh không trách em đâu, mà em thật ngốc tại sao lại không nói ra chứ...
Anh đua tôi một hộp quà: "giáng sinh vui vẻ, hãy hạnh phúc bên người em yêu thương"
Nhìn theo bóng anh tôi chợt nhận ra anh đã thây đổi nhiều, rất dịu dàng, rât quan tâm đến người khác. Nhưng tôi không thể suy nghĩ nhiều nữa việc quan trọng tôi phải làm bây giờ là chạy thật nhanh đến bên Quốc người mà tôi yêu thương.
Số máy quý khách vừa gọi hiên không liên lạc đươc...Quốc làm sao thế, sao lại không nghe điện thoại, tại sao? Có chuyện gì xảy ra với Quốc. Tôi chạy nhanh tới mức không thể kịp nhìn thấy những gì xung quanh mình. Nơi hẹn đầu tiên là quán trà sữa cách xa trường sao, chắc là vậy rồi, tôi lập tức bắt xe bus đến đó. Bước vào trong là không gian vô cùng ấm cúng với tiếng nhạc sập sình, những cập tình nhân đang cùng nhau tận hưỡng niềm hạnh phúc...tôi chạy tìm Quốc khắp nơi, bao nhiêu cập mắt đổ dồn về tôi, nhưng tôi không quan tâm...tôi phải tìm Quốc. Quốc ơi cậu ở đâu?
Bây giờ đã là 10 giờ hơn, tôi lê những buớc chân nặng trịch trên đường, không suy nghĩ được gì, tôi đã đến trễ, có lẽ Quốc đã chờ rất lâu...phải làm sao đây....hu hu hu...tôi khóc òa lên
- Wow, con búp bê đẹp quá
Đó chẳng phải con búp bê lần trước chúng tôi cùng nhau chọn cho chị Nghi sao. Tôi bừng tỉnh, đúng rồi lần đầu tiên không phải ở quán trà sữa mà là ở nơi câu ấy nói:chúng tôi chỉ đang tìm hiểu mong bạn giữ bí mật giúp...chính là ở đó, tại sao bây giờ tôi mới nhớ kia chứ. Ba chân bốn cẳng chạy đến đó thật nhanh với hi vọng Quốc vẫn chua rời khỏi
Mọi người vẫn còn rất náo nhiệt,chen chút nhau trên khu phố vì ở đây bày bán rất nhiều mặt hàng, đặt biệt là dịp noel . Tôi hòa vào dòng người để tìm Quốc, sao mải mà vẫn chưa thấy, hay cậu ấy về rồi, không thể nào, Cậu ấy nhất định sẽ chờ tôi mà. Đi mãi tôi cũng đến trước cửa tiệm bán con búp bê tóc dài, moị vật vẫn không thay đổi mà sao người đã không còn ở đó. Tôi ngồi phệch xuống bậc thềm trước cửa tiệm ôm gối khóc: Quốc ơi cậu ở đâu, cậu mau ra đây cho tôi...huhu...
- Này cậu ra lệnh cho ai thế hả?
- Sao giờ cậu mới xuất hiện hả? Cậu có biết tôi đã tìm cậu như thế nào không? Suýt nữa là tôi bỏ cuộc rồi, sao cậu lại làm tôi khổ sở thế hả? Đồ xấu xa, đồ đáng ghét, ....