Disneyland 1972 Love the old s
Ít ra còn có anh

Ít ra còn có anh

Tác giả: Sưu Tầm

Ít ra còn có anh

hi.


Nói xong Nó để 1 cây kẹo mút trên bàn và ra chơi với các bạn khác. Không đợi Minh trả lời. Minh cầm lấy và bỏ vào ngăn cặp cây kẹo đầu tiên mà Minh nhận được từ một được từ Nó!


Những tháng ngày sau đó Minh giúp Nó rất nhiều. Nó cũng dần cảm thấy ngồi cạnh Minh Nó rất vui vẻ và thoải mái. Nó bắt đầu yêu quý cậu bạn mà trước đây Nó đã từng rất ghét.


Gần cuối năm nhỏ bạn thân lôi kéo Nó ngồi chung trong năm học mới. Trong lòng Nó tuy không muốn nhưng cũng chắng biết phải làm sao. Vậy là Nó đành xa cậu bạn mà dường như giờ đã có 1 vị trí nhất định trong lòng Nó. Những ngày cuối năm ấy Minh ngủ nhiều hơn những đứa khác thì chơi đủ kiểu đủ trò nhưng Nó thì cứ im lặng nằm xuống bàn và nhìn sang cậu bạn. Nó có một suy nghĩ là sắp xa một người quan trọng... Nó xích tay lại chạm vào tay Minh cứ vậy mà suy nghĩ...


Ít ra còn có anh


***


Đầu năm vào Nó tuy muốn ngồi chỗ cũ nhưng nghĩ rằng Minh cũng sẽ thay đổi chỗ vì Minh được nhiều bạn trong lớp yêu quí muốn ngồi gần có lẽ một phần vì Minh rất giỏi. Nó cũng hiểu rằng nếu ngồi chỗ cũ Nó sẽ bị nhỏ bạn chất vấn, hình như Nó sợ tình cảm của Nó bị phát hiện nên đành chiều theo ý bạn. Nó cũng nhớ Minh từng nói là Minh thích ngồi bàn cuối hơn Nó cứ nghĩ là do định mệnh mà Nó sẽ không được ngồi gần cậu bạn nữa. Các bạn vào lớp đầy đủ chỉ có Minh là vào sau cùng cái bàn đầu của Nó và Minh đã bị lấy đi Nó an tâm là mình sẽ không hối tiếc khi ngồi chỗ khác Minh sẽ xuống bàn cuối thôi chắc là như vậy. Cuối cùng Minh vào lớp vừa bước vào là đám bạn rủ Minh xuống ngồi gần nhưng không hiểu sao Minh lại hỏi Nó


- Cái bàn đâu rồi?


Nó tròn xoe mắt nhìn cậu bạn có lẽ cũng vì một lẽ Nó vui khi được gặp lại người mà Nó muốn gặp nhất trong những ngày hè mà Nó tưởng như dài nhất trong đời học sinh của Nó, nhưng cũng không quên trả lời vẻ ngang ngạnh quen thuộc


- Người khác lấy rồi! Đi tìm chỗ khác ngồi đi.


Minh không nói gì đi xuống cuối kéo cái bàn lên Minh ngồi. Nó nhìn .. Minh quay lại hỏi


- Eh! " phế liệu" ngồi ở đó à?!


Nó không bực vì sao không biết nữa. Nó chỉ lẳng lặng trả lời


- Uhm..


Minh quay lên cả Nó và Minh đều có cùng một cảm giác......


***


Rồi chỗ của Nó cũng có người ngồi. Một cô bạn gái xinh đẹp và cũng thông minh..ít ra thông minh hơn Nó. Nó buồn...! Minh thì lại vô tư nói chuyện với bạn mới Nó càng buồn Nó không hiểu nổi Nó vì Nó biết Minh không phải người hợp với Nó. Minh thích tự do và độc lập hờ hợt trong chuyện tình cảm Nó thì thích được quan tâm Nó biết là dù Minh có ý với Nó mọi chuyện cũng chẳng đến đâu....tiếng gọi của nhỏ bạn làm Nó trở về thực tại.


- Này! Bạn sao thế? Tui để ý mỗi lần Minh vừa vào lớp là bạn cứ nhìn theo mãi nhé..


Nó hơi bối rối Nó là vậy bao nhiêu cảm xúc đều được viết trên gương mặt tròn trĩnh đáng yêu của Nó..vừa may lúc ấy tiếng trống trường vang lên cả đám kéo nhau ra xếp hàng Nó đi trước Minh đi sau,muốn nói gì với Nó nhưng lại thôi. Giờ chơi Nó lại chổ Minh ngồi Nó thấy Minh chơi game không thèm đếm xỉ đến Nó, Nó phán cho một câu với 2 người bạn trong nhóm ( nhóm bộ tứ hoàn hảo gồm Minh Nó và 2 cậu bạn nữa, nguyên nhân là sau khi chuyển đến ngồi gần Minh thì tính bá đạo của Nó càng bộc lộ ra nên nhóm Minh cũng thường chơi chung Nó)


- Tối ngày ôm cái Điện thoại chắc còn quý hơn mạng sống...


Tuấn Anh và Quân cùng lên tiếng


- Không lẽ giờ cậu mới biết à? Bảo đảm quý hơn vì cho dù có cưới vợ Nó cũng ôm điện thoại ngủ chứ không ôm vợ đâu. Cả bọn cười phấn khích rồi cả đám kiếm đủ cách chọc gẹo, nhưng Minh không nói gì. Có lẽ không ai hiểu nguyên nhân bao gồm cả Nó- nguyên nhân chính dẫn đến cái gọi là ích kỉ của một thằng con trai ga- lăng đúng mực. Minh không cho ai mượn điện thoại vì Minh sợ bị phát hiện những tấm ảnh mà Minh đã lén chụp Nó. Những ngày đi học vì nhà xa nên Nó không về mà ở hẳn trong trường để chiều học tiếp luôn, Nó kê ghế lại rồi ngủ ngon ơ. Hôm ấy Minh tình cờ vào sớm thấy Nó nằm ngủ, Nó nằm sấp vẻ bướng bỉnh ra trò. Minh lại gần ngồi lên ghế bàn phía trên nhìn Nó bất giác Minh nở một nụ cười và cầm điện thoại lên chụp vài tấm mà Minh định là sẽ post lên Face cho cả lớp cùng xem, nhưng cuối cùng Minh không làm thế, không hiểu tại sao Minh chỉ muốn những tấm ảnh ấy là tài sản của riêng Minh mà thôi, cũng từ lúc ấy Minh ít khi cho ai mượn điện thoại. Nó không biết tình cảm ấy lại còn chọc Minh, giận nên Minh không thèm để ý đến Nó luôn.


Nó quay qua đưa chân đá thằng bạn vì nói hơi quá lời nhưng chắc vì chiều cao của Nó khá khiệm tốn nên Nó sút chút là ngã Minh nắm tay kéo Nó lại nhưng cũng không nói gì. Cả nhóm thấy lạ nên bàn tán


- Thằng Minh nó làm sao thế nhỉ. Tuấn Anh lên tiếng, Nó trả lời tỉnh bơ


- Ai kêu bạn bảo cậu ấy không có vợ được..


Tuấn anh lên tiếng chống chế: "Chứ không phải tại câu bảo không ai chịu lấy nó gì mà sát xuất nhỏ hơn trúng độc đắc làm gì?"


Lúc này Nó nhớ lại khi nảy cả đám ghẹo Minh hơi quá. Nhưng Nó lại không quên câu mà Minh hay nói I don't care. Nó tự hỏi tại sao hôm nay Minh không trả lời như vậy với Nó như mọi khi. Nó về chỗ ngồi 4 tiết trôi qua Minh cũng không nói gì với Nó và 2 thằng bạn như thường khi ( tuy đổi chỗ nhưng Nó vẫn ngồi gần đám bạn bá đạo Nó và Tuấn Anh và Quân ngồi tổ 4, 3 bàn đầu còn Minh thì ngồi bàn đầu tổ 3) sang tiết 5 Nó đang lay hoay làm bài thì có ai đó lấy giấy vứt vào Nó, nhìn lên là biết Minh ngay Nó không nói gì có vẻ giận dỗi vì nảy giờ Minh không thèm nói chuyện với nhóm mà toàn nói với những đứa bạn gái xung quanh. Biết là Nó đang giận Minh không nói gì thêm. Ra về Nó lại chỗ của Minh, đứng lên chân Minh và hét vào mặt cậu ấy " Cái đồ phế... dám chọi tui hả?". Minh nhìn Nó dùng tay kí nhẹ vào trán Nó phán một câu làm Nó muốn té xỉu.


- Điên rổi hả. Lùn quá nói chuyện sợ tui không nghe hay sao mà đứng lên chân tui đau quá!! Xuống dùm cái!


"Sao trên đời lại có người thô lỗ như vậy chứ" Nó nghĩ thầm và bước xuống quay lưng đi. Minh lấy tay kéo cái nón áo khoác lên trùm đầu Nó và bảo


– Dám tỏ thái độ như hồi sáng này thì biết tui..


Không trả lời Nó kéo tay Minh xuống và....cắn thật mạnh làm tay Minh chảy máu. Minh không than đau nhưng Nó biết là rất đau có vẻ vết cắn này "chất chứa" bao ghen tức từ sáng đến giờ. Không đợi Minh nói Nó chạy đi mua keo cá nhân. Khi chạy đi mua Nó mới quen mất Nó không nói gì thì sao Minh biết mà chờ Nó chứ, bình thường rất rất lanh lợi nhưng không hiểu tại sao khi bắt đầu có cảm tình với Minh Nó trở nên ngây ngô quá! Trên đường chạy về tự dưng Nó la lớn


- Chết mình quên dọn đồ trực! trời ơi sao vậy nè trời!


Mặc cho mọi người nhìn Nó, Nó vẫn vô tư đi tiếp...Khi về đến lớp Nó không thấy ai, nhưng đồ trực đã được dọn về rồi. Nó thở phào nhẹ nhỏm nhưng lại chợt nhớ ra điều gì Nó trở nên rối rắm thì ra.... lúc chạy đi Nó đâu có mang cặp theo..trời ạ! Nó điên mất thôi. Vừa đang lo lắng thì Nó nhìn thấy một tờ giấy màu vàng trên bàn cầm lên Nó thấy dòng chữ " Đồ trực của cậu tui dọn rồi, cặp của cậu thì tui tạm giữ vì cái tội cẩu sựt của cậu.