Polaroid
Hoa của gió

Hoa của gió

Tác giả: Sưu Tầm

Hoa của gió

Vân ngẩn ngơ người vì không hiểu anh đang cần gì mà hỏi địa chỉ nhà Vân thì 30 phút sau anh mới trả lời tin nhắn:


- Có trong phòng không cô? Ra đây anh bảo.


- Ra đâu hả anh?


- Cổng nhà trọ cô chứ đâu.


Không ngờ là anh đã tới nhà trọ tìm Vân vào một chiều đẹp trời như thế này. Vân khoác vội chiếc áo rồi chạy ra mà lòng nửa tin nửa ngờ. Anh đến thật. Anh đến trên chiếc xe đạp đề màu đỏ mới tinh của anh. Quần Jean, áo thun trắng làm anh vô cùng năng động. Vân nhìn anh ngơ ngác:


- Sao anh lại đến đây ạ?


Anh mỉm cười, lần đầu anh cười với Vân:


- Thay đồ đi rồi tôi chở cô đi chỗ này.


- Đi... đi đâu hả anh?


- Nên nhớ cô đang nợ tôi đấy. Nói gì thì cứ làm theo đi. Sao cô bé này hay hỏi thế nhỉ?...


Mười lăm phút sau Vân đã ngồi phía sau xe của Vinh. Dưới những tán cây xanh và tiếng gió vi vu. Vân thấy tâm hồn thật sự thư thái. Hình như đã lâu lắm rồi Vân không đi hóng mát. Bất ngờ anh Vinh nói:


- Cả ngày ngồi mãi với cái laptop trong phòng. Cô không sợ bị bệnh sao cô?


- Dạ... Em thấy không sao anh ạ...


- Bệnh nó để cho cô nhìn thấy sao? Giờ muốn ăn gì nào? Tôi thấy hơi đói...


Vân lúng túng vì lòng cô đang bối rối. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô lại đi chơi cùng thần tượng như hôm nay. Vân ấp úng:


- Gần đây có quán chè ngon lắm. Không biết anh đã ăn thử chưa...


Quán chè có địa thế đẹp nhìn ra hồ nước, xung quanh trồng rất nhiều hoa. Thật là một nơi lý tưởng cho những cặp đôi hẹn hò. Tiếc là Vân và anh Vinh không phải đang hẹn hò. Hình như anh đói thật, Vân nhìn anh ăn thật ngon lành. Hai người cũng chẳng trò chuyện gì với nhau khiến Vân bắt đầu thấy chán. Đang chọc chọc cái thìa vào ly chè thì anh Vinh hỏi:


- Cô không thắc mắc tại sao anh lại đưa cô đi ăn chè sao?


- Dạ... có chứ ạ. Tại sao thế anh?


Vân phải cố gắng lắm mới dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh để hỏi. Vân nhìn anh thì anh lại cắm đầu ăn:


- Đánh máy chắc mệt. Cô cần cái gì đó để ăn chứ. Thôi ăn đi đừng nghịch cái ly vô tội nữa. Ăn đi rồi anh chở cô về làm việc tiếp. Nên nhớ là sắp đến ngày nộp bài rồi đấy.


Anh nói một đằng nhưng làm một nẻo. Anh không chở Vân về ngay mà đèo cô lòng vòng qua vườn hoa rồi công viên và đến cầu Hoa Sứ. Đó là cây cầu bắc ngang con kênh đổ thẳng vào hồ lớn của thành phố và cũng là cây cầu đẹp nhất ở đây. Chỗ này có thể nhìn thấy mặt trời lặn đẹp nhất qua rừng thông già tít xa. Gió chiều quyện mùi hoa sứ thơm làm lòng người đê mê. Vân giang tay hít nhẹ khí trời vào lồng ngực. Cô nhìn qua Vinh thì thấy anh cũng đang nhắm mắt và làm động tác y hệt cô. Trong lúc này anh như một người khác. Vân lặng đi để nhìn anh, cô chẳng còn để ý gì xung quanh nữa cho đến khi anh quay nhìn cô và búng vào trán cô một cái nhẹ:


- Cô à! Hình như anh thích cô đấy...


Vân bừng tỉnh và dường như sợ tai mình nghe nhầm. Cô hỏi lại:


- Dạ! Anh nói gì ạ?...


Anh không nói gì cả, chỉ mỉm cười một mình rồi chở cô về nhà trọ. Trên đường về anh còn huýt sáo nữa.


Tối hôm đó Vân không thể nào chợp mắt. Bóng hình Vinh, nụ cười của Vinh và cả lời anh nói anh thích cô làm cô xao xuyến. Cứ nghĩ đến anh là hai má cô nóng bừng... Hình như cô đã yêu thần tượng của mình rồi. Vân lên facebook và bất thình lình Vinh nhắn tin cho cô khi cô đang nhìn chằm chằm vào hộp thoại của anh:


- Đừng tưởng ẩn facebook là anh không biết cô chưa ngủ, mau ngủ đi cô bé.


Vân mỉm cười, hạnh phúc ở đâu tràn về làm trái tim lại nhảy múa trong ngực Vân, cô trả lời:


- Sao anh biết hay vậy. Mà anh cũng chưa ngủ còn gì. Anh cũng ngủ đi chứ.


- Anh là cảnh sát facebook chuyên đi nhắc nhở những người như cô đi ngủ sớm nên chưa thể ngủ được. Cô ngủ đi rồi anh sẽ ngủ. Mà tiểu luận của anh thế nào rồi cô?


- Cũng sắp xong rồi anh. Chỉ còn vài tờ nữa thôi.


- Ừ! Cô cũng đánh máy giỏi đấy. Thôi mau ngủ đi! pipi.


- Dạ! Anh ngủ ngon nhé.


Không thấy tin nhắn chúc ngủ ngon hồi âm. Vân thoát face rồi nghĩ về Vinh cho đến khi ngủ say không còn biết gì nữa.


Còn tám ngày nữa là nộp bài tiểu luận. Ngày hôm nay trùng vào ngày chủ nhật được nghỉ. Cả ngày không có lịch gì nên Vân còn ráng quấn chăn ngủ nướng. Nhịp sống ngoài kia với những người có người yêu hối hả quá làm mắt Vân có muốn nhắm cũng không ngủ thêm được. Cô lên facebook và đăng một trạng thái vu vơ: "ngày chủ nhật thật buồn chán đối với dân FA như mình... ở ngoài kia... vui sướng biết bao nhiêu...