Gặp lại
Gặp lại
Juliana là tên của tôi trong lớp tiếng Tây Ban Nha ngày xưa, do thầy Antonio đặt, nghĩa là "nàng tóc mềm". Julio là tên tiếng Tây Ban Nha của Di tự chọn cho mình. Vì lý do này mà tôi và Di bị thầy và bạn bè trong lớp cáp đôi với nhau hoài, rồi thành thật lúc nào không rõ.
Khi dòng suy nghĩ còn miên man chưa dứt, tôi thấy mình đã ngồi cạnh N. ở chiếc bàn ngay hàng hiên quán. Người phục vụ bước ra, lịch sự giới thiệu với chúng tôi menu của quán. Tôi bảo muốn thử bánh ngọt.
- Chị có thể vào trong chọn bánh - người phục vụ gợi ý.
Tôi tần ngần một chút rồi đứng dậy. N. mỉm cười ra hiệu cho tôi cứ đi đi. Anh gọi một tách cà phê rồi rút quyển sách trong túi áo ra. Có lẽ cuốn sách rất hấp dẫn. Anh tranh thủ mọi lúc để đọc nó.
Trong quán hơi tối, có vài bóng đèn vàng ấm áp. Tôi thấy người con trai quen thuộc một thời đang đứng lúi húi sau tủ ướp sáng choang. Anh mặc áo polo đen, đeo tạp dề màu đỏ, một tay bê khay bánh đủ loại, tay kia cầm chiếc kẹp gắp. Hình như anh đang cho thêm bánh vào trong tủ ướp. Thấy khách đẩy cửa vào, anh nhỏm lên.
- Chị cần... - Di bỏ dở câu nói. Anh kịp nhận ra tôi.
Hai đứa nhìn nhau ngượng ngùng một vài giây. Rồi Di mỉm cười, chậm rãi đặt những thứ đang cầm trên tay xuống bệ tủ ướp rồi lại ngước lên nhìn tôi.
- Em xinh ra nhiều!
- Còn anh thì mập lên.
- Anh suốt ngày phải thử bánh...
Tôi vẫn giữ thái độ điềm nhiên nhưng lòng đầy ngỡ ngàng. Năm năm không gặp, những câu đầu tiên tôi và Di nói với nhau lại nhạt nhẽo như vậy. Tôi thấy mình thật vô lý. Tôi còn mong chờ gì?
Anh bước ra khỏi quầy, mang theo hai tách trà. Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn gần đó.
- Em lên đây với ai?
- Chồng sắp cưới của em - tôi liếc ra hàng hiên qua ô cửa kính.
Di nhìn theo. Ngoài kia, N. vẫn chăm chú đọc sách.
- Còn anh, đã có gia đình chưa?
- Chưa. Di quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, trả lời đơn giản.
- Em tưởng anh tiếp quản tiệm bánh của gia đình?
- Ừ. Vài năm trước. Giờ công việc tạm ổn rồi, anh mở thêm bên này. Cũng mới khai trương ít lâu thôi.
- Đừng có nói với em mấy năm qua anh học làm thợ bánh đấy nhé! - tôi liếc nhìn tủ bánh ngọt đủ loại, nói đùa.
- Nhưng mà thật đấy - mặt Di đầy vẻ nghiêm túc.
- Anh học làm bánh ngọt thật ư?
- Ừ, em thử xem nhé! - Di nhỏm dậy lấy cho tôi một cái tiramisu. Anh vẫn còn nhớ loại bánh tôi ưa thích. Mở tủ, gắp bánh vào đĩa, đóng tủ, lấy thìa. Mắt tôi đăm đăm thu nhận những động tác của Di. Chúng được thực hiện một cách nhanh nhẹn, chính xác như đã thuần thục từ lâu lắm rồi.
Tôi xắn được một muỗng bánh, thấy miếng bánh trám nghẹn trong cổ họng. Di háo hức nhìn tôi - Ngon không em?
- Ngon, nhưng hơi ngọt! - Tôi vớ lấy tách trà, uống một ngụm cho trôi miếng bánh.
Di lại cười.
- Ừ, đúng là hơi ngọt. Nếu làm riêng cho em, anh sẽ bớt đường. Anh hứa đấy, nếu có dịp.
Tôi cảm thấy khó chịu. Anh bây giờ không còn là anh mà tôi từng biết. Tôi cắt ngang lời anh.
- Em hỏi anh một chuyện được không Di?
- Ừ, em hỏi đi.
- Tại sao anh thay đổi nhiều đến vậy?
- Em thấy anh thay đổi không tốt sao?
- Em chỉ không hiểu thôi.
Di im lặng một quãng lâu, vừa đủ để cảm thấy ngột ngạt. Rồi anh đột ngột lên tiếng, chậm rãi rõ ràng.
- Là như thế này: lúc ấy anh "ra đời" - tạm gọi là vậy nhé - quá sớm. Đến khi ra trường, anh đã mất đi tất cả những háo hức, mơ mộng về cuộc đời. Anh cảm thấy chán ngán, mệt mỏi với mọi thứ.
- ...
- Bây giờ anh sống rất tự do. Mỗi ngày anh làm bánh, rồi anh dạo chơi, thỉnh thoảng anh có nhận dịch sách. Anh cảm thấy rất bình yên với cuộc sống hiện tại.
- Đó là tất cả những gì anh cần ư?
- Không, còn thiếu em.
Tôi bỗng thấy căm ghét Di ghê gớm. Anh nói cái câu đưa đẩy đó nhẹ như không. Tôi cảm thấy tình cảm của tôi dành cho Di lâu nay bị anh làm tổn thương.
- Em đừng giận dữ. Hồi đó anh rời Sài Gòn đột ngột vì anh không muốn kéo theo em vào cuộc trốn chạy dở hơi của anh. Với anh lúc ấy, mọi thứ đã kết thúc, trong khi em dường như mới chỉ bắt đầu... - Di nói tiếp, giọng vẫn đều đều.
- Giờ anh nói ra cũng còn ích gì nữa đâu.
- Nói ra để anh và em cùng thấy nhẹ nhàng, vậy thôi.
Tôi im lặng, không biết nói gì thêm.
- Em và anh ấy hiểu nhau chứ? - Di nhìn ra cửa sổ.
- Không hẳn, nhưng có thể thông cảm với nhau nhiều điều.
- Anh cũng chỉ mong tìm được một người như vậy.
Tôi đẩy cửa bước ra. N. rời mắt khỏi trang sách nhìn tôi ngạc nhiên.
- Em chọn bánh lâu dữ vậy?
- Em gặp lại một người bạn cũ.
- Em có muốn trò chuyện thêm không? Hay mình vào đó ngồi cùng?
- Không cần đâu N... Anh ấy cũng đang bận.
- Ừ -
Tôi nghe giọng N. mừng vui nhẹ nhõm một cách rất trẻ con.