Polly po-cket
Gặp gỡ nhau ngày mưa

Gặp gỡ nhau ngày mưa

Tác giả: Sưu Tầm

Gặp gỡ nhau ngày mưa

(Admin - : Tháng năm không ở lại)


Có những người gặp gỡ nhau rất tình cờ, để rồi sau đó họ phải lòng nhau và thích nhau. Nhưng để rồi sau sau nữa họ lại phải chia xa nhau vì một lý do nào đó, nhưng không phải là họ không còn nghĩ đến nhau nữa, ít nhiều trong một lúc nào đó hay trong một khoảnh khắc nào đó họ vẫn luôn nghĩ về nhau về những tháng ngày bên nhau, những tháng ngày không bao giờ ở lại trong cái thế giới chung của hai người mà ở lại trong tâm trí của mỗi người...


Và cô cũng vậy, cô gặp anh cũng tình cờ thôi, để rồi cô yêu anh, yêu anh rất nhiều...


***


Cô vẫn nhớ đó là một ngày mưa, một ngày mưa tháng năm tầm tã như trút nước. Khi đó cô đang vội vàng từ lớp học vẽ để chạy ra nhà chờ xe buýt nhưng khổ nỗi cô lại quên mang ô, mẹ đã bảo rồi về mùa này ở Sài Gòn mưa nắng bất chợt lắm nên cứ thủ sẵn một chiếc dù bên mình đi cho an toàn, lúc nào cô cũng dạ dạ vâng vâng nhưng rồi lại để đó, và kết cục là hôm nay cô đành chôn chân ở đây chờ trời tạnh mưa...


Gặp gỡ nhau ngày mưa


Năm nay cô thi lại đại học kiến trúc nên tranh thủ đi học vẽ vào những buổi chiều, đang suy nghĩ vẩn vơ thì một giọng nói lạ vang lên bên tai cô...


- Này, em ơi sao chưa về, lớp tan lâu rồi mà? Đó là một chàng trai, một chàng trai nói giọng bắc nghe rất hay


- Bộ anh không thấy trời mưa to à?


- Em có muốn đi ô cùng với anh không?


- ý anh là cái dù á?


- ừm, đúng rồi- Anh ta cười khì


- Anh cho tôi ra nhà chờ xe buýt, được không?


- Anh cũng ra đó mà- Anh ta lại cười, một nụ cười rất tươi


Tôi không nói gì nữa, đứng dậy đi luôn, chẳng mấy khi lại gặp vận may thế này. Ra tới nhà chờ xe buýt thì có xe luôn tôi cũng không kịp hỏi thăm gì anh ta nữa, chỉ kịp cảm ơn anh ý một tiếng, rồi anh ấy vẫy tay chào tạm biệt và không quên kèm theo cả nụ cười đó nữa, một nụ cười tỏa nắng, một nụ cười mà mãi về sau này cô không bao giờ có thể quên được.


Đó là lần đầu tiên cô gặp anh trong cái ngày mưa tẫm tã đó, và đó không phải là lần duy nhất họ gặp nhau, họ còn gặp nhau những ngày sau..sau nữa.


***


Lại một sự tình cờ hay như một cơn mưa...


Đó là khi cô gặp anh trong cà phê Nắng, cô vẫn thường tới đây trong những ngày mưa hay mỗi khi tậm trạng thấy buồn buồn, cô luôn gọi một ly campuchino, cô cứ ngồi đó lặng lẽ ngắm nhìn những hạt mưa tí tách rơi ngoài thềm. Như hôm nay vậy cô đến nắng vào buổi chiều muộn


- Qúy khách dùng gì ạ? Một giọng nói nghe quen quen vang lên bên tai cô


Cô quay lại và ngạc nhiên


- Anh là?


- Là nhân viên ở đây? Anh ta cười


- Ra là vậy, cám ơn anh lần nữa vì vụ mưa đó- Cô khẽ cười


- Không có gì...à mà em dùng gì? Anh ta hỏi


- Mà sao anh cứ gọi tôi là em vậy nhỉ, chắc gì anh đã hơn tuổi tôi- Cô cười


- ừm...tính tới hôm nay thì anh tròn 22 tuổi 5 tháng 10 ngày, còn em


- 19 - Tôi tiu nghỉu, sự thực là anh ta trông rất trẻ hay do mình dừ nhỉ, tôi ngẫm nghĩ.


- Haha- Anh ta cười- Vậy thì gọi là anh là phải đạo rồi.


- Biết rồi, cho em một...


- Campuchino...anh ta luyến thoắng


- Sao anh biết hay vậy?


- Đó là tài của anh mà, em ngồi đây để anh đi lấy.


Nói xong rồi anh ta đi thẳng vô trong.


Ngày hôm đó, cô ngồi đó nhấm nháp ly cà phê lặng ngắm những hạt mưa rơi trên phố và đôi lúc cô thấy được hình ảnh của một nụ cười hay một tia nắng đang nhảy nhót trong mưa.


Thời gian sau đó, cô đến Nắng thường xuyên, rồi cô cũng thu thập được một chút thông tin về anh, anh tên là Thái người Hà Nội anh vô Sài Gòn học đã được hơn ba năm nay rồi, anh đi làm thêm ở Nắng cũng từ rất lâu rồi nhưng cô không bao giờ gặp anh bởi vì anh mới chuyển từ bộ phận pha chế lên làm bồi bàn. Cô cũng không hiểu tại sao anh lại chuyển lên làm bồi bàn, cô cũng không quan tâm nhiều tới chuyện đó, quan trọng là cô đã gặp lại anh ở đây trong những ngày mưa ở Sài Gòn.


Anh là sinh viên năm 3 của đại học kiến trúc, sang năm cô cũng thi trường đó nên cô cũng nhờ anh truyền dạy một số kinh nghiệm để học tập cũng như để thi cử hay cô nhờ anh nhận xét một số những bản vẽ của mình


Thời gian quen anh rồi nói chuyện với anh cô nhận thấy rằng anh là người rất dễ mến và vui tính, những lúc cô buồn anh hay bày trò để cô cười, và rồi anh kể cho cô nghe những câu chuyện về Hà Nội, về những mùa thu lãng mạn và lặng lẽ, hay những ngày đông lạnh giá vô cùng. Thời gian ở bên anh cô không còn cảm thấy nhịp sống trở nên hối hả như những ngày trước kia nữa, cô cảm thấy dường như nó trôi chậm hơn, chậm hơn để cô nhận ra được nhiều thứ thú vị trong cuộc sống này. Và cô cũng nhận ra rằng, bên trong con người cô, trong trái tim của một người con gái dần hình thành một thứ tình cảm nhẹ nhàng thôi như cách mà anh đến với cuộc sống tẻ nhạt của cô vậy. Sự thực là cô rất thích anh –chàng trai Hà Nội có nụ cười của nắng.


Gặp gỡ nhau ngày mưa


***


Thầm yêu anh trong những ngày mưa


Thời gian sau nữa, cô đến Nắng thường xuyên hơn, hầu như ngày nào cô cũng tới đó, chỉ vì một mục đích cô muốn cứ ngồi đó, rồi lặng lẽ ngắm anh trong bộ đồng phục màu đen đó, ngắm cung cách phục vụ của anh, ngắm cả những nụ cười như nắng của anh. Cô say mê cái nụ cười đó của anh, thậm chí đôi lúc trong những cơn mơ cô vẫn thường thấy nó, nó làm cô cảm thấy ấm áp hơn, ấm áp hơn trong những ngày mưa như thế này. Bởi người ta vẫn thường nói rằng mưa thì buồn lắm mà, mưa luôn luôn làm cho tâm trạng con người trở nên sầu não, buồn kiểu nhớ nhung, kiểu vu vơ...


Đôi lúc trong khi ngắm anh làm việc, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, rồi bất chợt cô cảm thấy có cái gì đó thoảng qua nhanh lắm nhưng nó cũng đủ để cho tâm trí cô mông lung và nghĩ ngợi về một điều gì đó xa xôi, vẩn vơ lắm, những điều mà cô ước chi có thể diễn tả được bằng cây bút chì hay những hình ảnh trong những bức tranh của mình. Và đôi lúc cô tự hỏi bản thân mình rằng: "Liệu đó có phải yêu không nhỉ? Hay chỉ là những phút giây xao động mà thôi? Liệu có bao giờ anh hiểu được những nỗi niềm sâu kín trong lòng cô?"


Sự thực là chưa bao giờ cô cảm thấy lại để ý đến một người con trai nhiều đến như vậy, lúc nào cô cũng nghĩ tới anh, muốn nói chuyện với anh, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt của anh.


Vào những buổi chiều tắt nắng cô ngẩn ngơ ngồi bên khung cửa, rồi vẩn vơ nghĩ ngợi điều gì đó, khi ấy Nhung- con bạn thân của nó lại nói kiểu bóng gió


- Dạo nì nàng ta lại thích kiểu trầm ngâm suy tư nha!


Cô không nói gì chỉ khẽ cười, nhưng Nhung vẫn chẳng tha


- Yêu anh nào rồi phải không? Khai mau, tên gì, ở đâu và...có đẹp trai không? Nhung lôi ra hàng tá những câu hỏi như vậy. Cô không định nói, nhưng rồi không thể nào kháng cự lại cuộc thẩm vấn của cô bạn thân. Và thế là khi ấy cô kể hết cho Nhung nghe về anh, cô coi như tìm người tâm sự vậy, chứ để mãi ở trong lòng thì cũng chẳng yên. Và rồi khi đó, Nhung lại bày ra hàng tá những giải pháp, những câu trả lời kiểu như là: tỉnh tò với anh ấy đi, hẹn anh ấy đi ăn rồi tâm sự nỗi lòng...Cô cũng chỉ nghe rồi để vậy thôi, cô thích anh nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nói hết nỗi lòng mình, tình cảm mình cho anh nghe. Cô nghĩ rằng có thể chưa tới lúc hay do cô quá nhút nhát, cô không đủ can đảm để làm những chuyện đó.


Rồi cuối cùng cô cũng chỉ dám ở bên anh, lặng ngắm anh, dõi theo cuộc sống của và luôn nhớ về anh


Đã có lúc, cô nói chuyện với anh, rồi vô tình cô hỏi anh


"Anh có nhớ Hà Nội không?"


"Có chứ" Anh trả lời


"Nhớ những điều gì vậy?" Cô lại hỏi


"Nhớ nhà anh, nhớ cây bằng lăng trước cổng, nhớ những con đường ngập xác lá vào mùa thu" Anh nói xong rồi cười


"Thế anh không nhớ một ai đó khác, một cô gái Hà Nội chẳng hạn?"


Vào lúc đó anh không nói gì cả, anh chỉ khẽ cười và trong đôi mắt anh gợn lên một chút buồn.


Cô cũng không hỏi thêm điều gì nữa, trong lòng cô lại mông lung và rối rắm vô cùng


***


Đi qua những mùa mưa nhưng lời yêu hãy còn bỏ ngỏ


Sau mùa hè năm đó, mùa hè mà cô quen anh. Cô quyết tâm và đã thi đỗ vào ngôi trường mà anh đang theo học, một phần để theo đuổi những ước mơ còn dang dở của mình và một phần vì cô muốn gặp anh thường xuyên hơn, để cô có thể bên anh, để theo thời gian cô có đủ sự can đảm để nói lời yêu anh. Đôi lúc cô mỉm cười vu vơ, khi nghĩ đến viễn cảnh cô ở bên cạnh anh nắm lấy bàn tay anh bước đi bên anh trong những mùa mưa Sài Gòn hay thậm chí trong cả những mùa thu Hà Nội, và khi đó cô bước vào cuộc sống của anh trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.


Nhưng để rồi cái ngày đó cái viễn cảnh đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra và những lời yêu sẽ mãi còn bỏ ngỏ...


Anh đã là sinh viên anh cuối, anh tốt nghiệp rồi sẽ ra trường và đi làm, anh nói rằng mẹ anh muốn anh trở về Hà Nội để làm việc, anh đã suy nghĩ mãi rồi cuối cùng anh quyết định sẽ nghe theo mẹ, anh sẽ trở về Hà Nội làm việc. Anh nói với cô những điều đó, và khi nói anh đã né tránh không nhìn vào đôi mắt cô.Có lẽ anh sợ cô buồn, anh nói rằng anh sẽ đi vào một ngày nào đó và sẽ không cho cô biết. Anh ra đi trong âm thầm, anh ra đi trong lặng lẽ như cái cách anh đến với cuộc sống của cô. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười trước sự tếu táo của anh...


Nhưng rồi anh đi thật! Anh ra đi trong âm thầm, anh không nói cho cô biết, bởi vì anh không còn làm việc ở Nắng nữa cũng không xuất hiện trong bất kỳ nơi nào ở thành phố này nữa, cô đã đến đó và không còn nhìn thấy anh nữa. Có lẽ anh đã đi thật rồi, anh ra đi mà chẳng nói với cô, anh ra đi không gởi cô một lời chào từ biệt. Anh ra đi mà không cho cô cơ hội để nói lời yêu anh...


Và thế là trong những mùa mưa sau, sau nữa của Sài Gòn chỉ có cô bước đi một mình, trong những ngày mưa khi cô ngồi ở trong Nắng cũng chỉ có cô ngồi đó một mình. Ngồi một mình uống cạn cốc nhớ thương. Anh đến với cô, gặp gỡ cô trong những ngày mưa. Và rồi anh cũng lại ra đi, ra đi chóng vánh như những cơn mưa.


***


Chỉ còn lại những hoài niệm


Thời gian sau đó, cô cũng vài lần liên lạc với anh, hỏi thăm anh về sức khỏe, về gia đình hay công việc của anh. Cô vẫn trò chuyện với anh bình thường như một người bạn. Nhưng rồi thời gian sau, sau nữa cô cũng hiểu được những nỗi niềm thầm kín trong lòng anh, những điều mà cô luôn muốn được biết, được khám phá. Có thể vì một lý do nào đó, hay do anh còn vướng bận một thứ gì đó, nhưng dần dà cô cũng quên đi những lý do đó, bởi cô nghĩ rằng dù mình biết được thì cũng không còn nghĩa lý gì và bởi vì anh đã đi xa.


Ở nơi xa xôi này cô vẫn nhớ về anh về chàng trai có nụ cười Hà Nội, nhưng rồi cô nghĩ rằng vào một ngày nào đó, một ngày không xa cô sẽ quên được anh. Anh sẽ chỉ là những kỷ niệm nằm trong ngăn kéo ký ức của cô. Rồi cô coi anh như mối tình đầu của mình vậy, mặc dù anh chưa nói lời yêu cô và cô cũng vậy, một mối tình đầu không chính thức nhưng cũng đủ để cô cất giữ những hình ảnh đẹp đẽ, vô cùng đẹp đẽ về anh, về chàng trai Hà Nội, về chàng trai có nụ cười của nắng.


Nguyen Nguyen