Insane
Gần chiều

Gần chiều

Tác giả: Sưu Tầm

Gần chiều

Bạn biết đấy, bình thường, thậm chí đôi lúc phải tầm thường, thì mới an ổn được; hình như tôi đọc ở đâu đó ý này.


***


0.


Sáng chủ nhật đầu tiên của mùa hè mười tám năm trước, tôi đến nhà em chơi. Em chỉ cho tôi một hàng tám viên sỏi trên thành cửa sổ. Những viên sỏi khác nhau về kích cỡ, hình dáng và màu sắc.


Em nhìn tôi chờ đợi.


Tôi thủa còn lâu mới đến hai mươi ngẩn ngơ không đáp được.


Em cúi xuống đo khoảng cách giữa những viên sỏi. Những khoảng cách không giống nhau.


Tôi nghịch ngợm đẩy hai viên sỏi xa nhau nhất lại gần.


Em cười khanh khách và lắc đầu. Em lấy từ trong túi áo viên sỏi thứ chín rồi đặt lên thành cửa sổ. Em bảo sau mỗi lần có một chuyện gì đó, em lại đặt một viên sỏi lên thành cửa sổ để ghi nhớ. Nghịch thôi.


Những lần tôi đến chơi sau đó, chín viên sỏi đã biến mất. Thành cửa sổ sạch bóng. Lòng tôi vô cớ thắt lại. Em bảo chơi mãi một trò cũng chán, nhất là chơi một mình.


Nhưng tôi chưa bao giờ quên được chín viên sỏi trên thành cửa sổ đó. Chưa bao giờ.


Gần chiều


1.


- Lúc đọc đến chương có mấy con mèo trong Người tình Sputnik ấy, anh chợt nhớ một chuyện cũ. Cũng không hiểu sao lại thế. Hơi buồn cười. – Tôi bỗng buột miệng khi đang ngắm nhìn T., ghi nhớ những đường nét trên khuôn mặt T. Cũng đã hai năm rồi.


T. bảo tôi kể tiếp đi.


Tôi ngần ngừ. Tôi không chắc T. sẽ hiểu, mặc dù T. cũng có em trai kém nhiều tuổi đấy. "Thôi đành". Tuy vậy, tôi không trả lời T. ngay mà mở Người tình Sputnik, lấy ra một dây hình nhân nắm tay nhau, những hình nhân khác hẳn nhau về màu sắc và kích thước. T. nhìn đám hình nhân và lắc đầu hỏi "Là anh?". Tôi gật đầu, xếp đám hình nhân lại như cũ và đặt vào Người tình Sputnik.


Tôi nói chậm từng câu, hi vọng T. bắt được một điều gì đó trong đám bùng nhùng của tôi. Biết đâu.


- Hồi anh học lớp năm, em trai anh học lớp ba. Nhà anh nuôi một con chó ta lông vàng rất khôn, tên là Lu. Khôn như cáo ấy. Anh còn nhớ hôm đó là vào mùa hè, đúng ngày sinh nhật anh. Bạn bè gọi cửa. Con Lu sủa nhặng lên, phi vào cổng rầm rầm. Lúc anh đẩy cửa nhà thì con Lu quay lại, mắt nó long sòng sọc, trán rớm máu và mõm lòng thòng dớt dãi. Nó dường như không nhận ra anh. Anh vội sập cửa ra vào. Anh nói với bạn bè về đi, mai gặp sau. Hai anh em anh nhìn qua cửa sổ. Con Lu lồng lộn một hồi rồi nằm im. Chiều, bố mẹ anh về. Anh đã nói với bố mẹ bán con Lu đi, mặc cho em trai anh nằn nì cả nhà theo dõi thêm đã. Anh hối hận, nhưng bảo nếu quay lại được thì anh có đổi ý không thì chắc là không!


Tôi dừng lại một chút rồi hỏi T.:


- Em thấy buồn cười không?


T. vừa lắc lắc cốc nước lạnh, lanh canh lanh canh, vừa đáp:


- Bình thường!


Tôi chẳng biết nói gì thêm.


- Mà sao đọc đoạn về mèo thì anh lại nhớ đến chuyện con chó?


Tôi hỉnh mũi, thoáng cười. Ngẫm nghĩ một chút, tôi trả lời:


- Anh cũng không rõ lắm!


T. nhìn tôi sắc lạnh, buông ra lời ca thán cũ:


– Anh bao giờ chẳng thế, cứ lấp lửng... Anh không thấy mệt à? Hay anh cho là em không hiểu?


Tôi nhíu mày, không nói gì. Em trai tôi đang yêu một người con gái mà cả tôi và gia đình đều cho là không xứng đáng. Em tôi còn trẻ quá, còn nhiều nhầm lẫn giữa thương hại, cảm xúc nhất thời với tình yêu thực sự. Nó thì biết gì về tình yêu thực sự chứ. Chuyện xưa bỗng cồn lên, nhưng tôi đã biết cách đè xuống, nén xuống, thành một cục một viên bé xíu lăn tọt vào một góc sâu nơi ngực tôi.


T. và tôi đang ngồi sát nhau trên chiếc ghế dài sát cửa sổ, cùng nhìn trời dần muộn. Bên dưới, đường dần thưa tiếng người tiếng xe. Hai tiếng đồng hồ nữa, trời sẽ tối hẳn, đường xá sẽ ồn ã trở lại. Lúc ấy, trong căn phòng này, đóng kín cửa nẻo và kéo cả rèm, nằm im trong bóng tối, nhìn những tia đèn đường hiếm hoi len qua rèm cửa và lắng nghe tiếng phố xá, thế nào cũng thấy ngậm ngùi đau đớn không nói nên lời, mặc dù có thể tìm không ra một lí do chính đáng nào. Hơn nữa, khôi hài thay, cái người nghe là tôi ấy đã không còn trẻ trung gì nữa.


Tôi thò tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của T.


T. nhìn tay tôi - Anh này? – T nhỏ nhẹ quay sang.


Tôi nhìn T. chờ đợi.


- Anh biết tại sao các khớp tay của em thô không? Em vốn được bố mẹ chiều, có phải làm gì đâu.


Năm ngón tay trên bàn tay phải của T. xòe rộng trước mặt tôi, sầm sậm. Tôi mỉm cười:


- Tại em suốt ngày bẻ tay chứ gì! Lách tách suốt!


Tôi duỗi khít khao năm ngón tay trái. Tay phải tôi bóp mạnh bốn ngón sát nhau, ngoại trừ ngón cái. Lách tách, lách tách.


T. cười thành tiếng rồi ngừng ngang. Dường như T. định nói gì rồi lại thôi. Miệng T. từ từ khép lại, làm môi giãn ra nhưng không hề an nhiên. Tôi lặng lẽ nhìn T. Ánh sáng nhạt của vầng trăng tán buông một vẻ mờ ảo lên khuôn mặt thanh tú của T. Vẻ thanh tú mờ ảo ấy khiến tôi sững sờ mà rồi chẳng hiểu sao lại nén một tiếng thở dài ngay sống mũi.


T. dường như cảm nhận được nên đôi môi cong hẳn thành một nụ cười lặng. T. ngoẹo đầu hỏi, vẻ như rất ngây thơ:


- Anh quan tâm đến em thế cơ à?


Tôi biết phải trả lời ngay lập tức:


- Có chứ!


T.