Đơn giản là...thích
Đơn giản là...thích
Cô gật đầu, lại rảo bước nhanh chóng vào trong.
Tôi thở dài chán nản, cô giận rồi sao? Tự nhiên cảm thấy thật buồn.
Tháng Chín. Chủ Nhật Tuần Thứ Nhất.
Nhập học. Lại bắt đầu đau đầu vì "học trò cưng", cũng may vẫn còn Lặng!.Càng ngày tôi càng xem Lặng! như nhà mình rồi thì phải...
"Đây là gì?" Tôi nhìn nhánh hoa giấy được thắt tỉ mỉ để cạnh tách trà, có chút tò mò cầm lên.
Cô im lặng chỉ vào cành hoa rồi lại chỉ vào tôi.
"Tặng tôi sao?" Tôi nhướng mày.
Cô mỉm cười gật đầu, lại chỉ vào tôi và tách trà. Mấy phút sau tôi mới à một tiếng bừng tỉnh.
"Đây là "ưu đãi" của tôi à?" Tôi cười tủm tỉm, đóa hoa này làm rất khéo.
Cô ngại ngùng gật đầu, hai má phơn phớt đỏ nhìn rất đáng yêu. Sau đó...cô lại chạy vào trong.
Tôi lắc lắc đầu, sao vẫn cứ thích bỏ lại người khác thế nhỉ?
Tháng Mười. Chủ Nhật Tuần Thứ Ba.
Tôi đảo mắt ngang dọc, cố tìm kiếm bóng người quen thuộc. Nhưng vẫn không thấy cô đâu...
"Cô...ừm...cô phục vụ lúc trước đâu rồi ạ?" Tôi có chút gượng gạo nhìn chị phục vụ mới.
"À, ý em là Giản Y đấy à? Con bé hôm nay xin nghỉ, nên chị làm thay."
Xin nghỉ sao? Cô bận việc gì hay đã xảy ra chuyện gì rồi? Thật lo mà. Nhưng mà cái tên Giản Y này...cũng thật lạ.
"Chị...cô ấy...sao không nói chuyện?" Nửa năm, tôi vẫn chưa nghe cô nói lấy một câu...
Nụ cười trên mặt chị có chút khựng lại:"Con bé...từ lúc xin vào làm đến nay...vẫn không nói gì."
Là...không nói được sao? Cô ấy...có buồn vì chuyện này không?
Lặng! hôm nay sao thật buồn...
Tháng Mười. Chủ Nhật Tuần Thứ Tư.
"Tuần trước tôi có đến, nhưng không thấy cô, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không" Đến Lặng! vừa thấy cô tôi đã không nén được mà vội vả hỏi dồn.
Cô hé miệng, hai tay nâng lên đang định ra dấu, quán lại có thêm hai vị khách, là người Trung Quốc, hai người đang nói gì đó với nhau. Tôi nhíu mày, họ nói cũng quá lến tiếng rồi, thật ồn ào. Lúc tôi quay lại thì thấy cô nhìn tôi đầy phức tạp, gương mặt cũng có chút hoảng sợ, lo lắng.
"Cô không sao chứ?" Tôi thật sự rất sốt ruột, sợ cô có chuyện gì.
Cô lắc đầu, nhưng tôi thấy sự chán nản trong ánh mắt cô, vừa mở miệng, cô lại vội vả vào trong như trốn tránh.
Tôi thở dài. Dù gì cũng quen nhìn theo bóng cô rồi.
Tháng Mười Một. Chủ Nhật Tuần Thứ Hai.
Lại không thấy cô.
"Chị...Giản Y, cô ấy sao không thấy?"
"Nó chuyển sang ca buổi trưa rồi em."
Tôi thất vọng. Dường như cô chuyển sang ca buổi trưa là vì tôi...
Tháng Mười Hai. Chủ Nhật Tuần Thứ Ba.
Không gặp được cô, cảm giác trong ngực có chút khó chịu, như bị đè nặng.Lúc đầu tôi cứ nghĩ là do không biết lý do lại bị người khác xa lánh nên khó chịu. Nhưng bây giờ chợt nhận ra không chỉ là khó chịu, còn có lo lắng, còn có...nhớ... Không biết từ khi nào, bóng dáng nhỏ nhắn của cô đã in sâu vào lòng tôi.
Buổi trưa ở Lặng! đặc biệt yên tĩnh hơn, trong quán không có ai, dường như tôi là người khách duy nhất.Không theo thói quen tiến đến góc bàn quen thuộc mà đi thẳng đến quầy bán. Cô ở đó, nhìn tôi một cách kinh ngạc.