Old school Easter eggs.
Cưới em đi

Cưới em đi

Tác giả: Sưu Tầm

Cưới em đi

"-       Chỉ có thằng hâm mới bỏ em.


-       Vì sao, em có điểm gì tốt chứ.


-       Em rất chân thành."


***


Đôi khi cầm trên tay mấy bản CV, tôi chẳng biết viết cái gì vào đó. Không phải vì tôi đã sống những năm nhợt nhạt trước đó, mà đôi khi tôi chẳng bao giờ hiểu hết mình, hoặc quá phức tạp, hoặc đơn giản đến diệu kỳ. Điều quan trọng hơn thế, là tôi chẳng thấy mình có điểm nhấn nào đặc sắc trong những năm đã sống, đến mức nếu có ai hỏi về điều đó, chắc tôi sẽ ậm ừ cả ngày.


Cưới em đi


Cho đến khi Nhi bước vào cuộc đời tôi, có lẽ đó mới là lúc tôi có thể la lên: "Đây, đây, chính cô ấy là điểm nhấn của cuộc đời tôi!"


Tôi không yêu ai trước Nhi, hoặc khi nhớ lại không còn cảm thấy những điều nhạt nhẽo đó có thể gọi là tình yêu. Thứ duy nhất tôi làm khi đó là viết. Như một con ong cần cù mẫn cán, tôi viết tất cả những gì tôi có thể. Điều đó đến rất nhanh và không cần một sự sàng lọc nào khác – tôi chẳng cần thử thứ gì khác, đã ngay lập tức biết rằng viết là công việc ưa thích nhất.


Tôi đã quen Nhi vào một buổi café, khi tôi đang đọc sách, thế nên mãi sau đó tôi vẫn cho rằng viết chính là định mệnh của cuộc đời tôi vì nhờ có nó mà tôi gặp em. Khi đó đang là tháng giêng, những cơn gió đã rất lạnh. Thứ may mắn nào đã khiến em trở thành người yêu của tôi, tôi cũng không biết. Nhi là một cô gái xinh đẹp, thông minh, hài hước, duyên dáng và rất nhiều ước mơ.


- Tại sao em lại yêu anh? – có lần tôi hỏi.


- Vì anh rất cù lần.


Tôi chưng hửng.


- Thật sao?


- Khônggg! Vì anh rất đáng yêu, và vì anh rất đặc biệt.


- Đặc biệt như thế nào?


- Như cách mà anh tin vào những điều em nói vậy, chàng trai cù lần của em ạ.


Chúng tôi thường có những đoạn đối thoại không đầu không đuôi như vậy, và thường Nhi luôn khiến tôi tụt dâng cảm xúc như một chiếc thủy kế suốt buổi trò chuyện. Đây là ví dụ của một buổi trò chuyện khác.


- Duy à, anh hãy cưới em đi – Nhi nói câu đó khi tôi đang làm việc bên máy tính còn em ngồi vắt vẻo chân trên ghế đệm vuốt ve con mèo trắng của tôi.


- Em nói thật chứ? – tôi tròn mắt.


- Noooo. Cưới nhau về bây giờ thì lấy sỏi ra làm cơm ư? – Nhi cười phá lên.


- Anh sẽ làm việc chăm chỉ.


- Còn em sẽ chơi miệt mài. Sẽ phá hết những thứ anh làm được – Nhi nhìn tôi, động đậy lông mày tỏ vẻ nguy hiểm.


- Vậy khi nào mình sẽ cưới nhau nhỉ? – tôi ngẩn ra.


- Hết 2012. Em muốn xem khi Trái Đất tận thế anh có cứu em nhiệt tình không đã!


Chúng tôi yêu nhau theo kiểu đó.


***


Thứ đức tính đáng quý của nghề viết lách đã mang lại cho tôi chính là sự kiên nhẫn – và điều này phát huy sức mạnh rất lớn trong mối quan hệ của chúng tôi. Bởi tôi thường là người lắng nghe – mà người lắng nghe thì cần sự kiên trì vì không phải bao giờ người kể chuyện cũng thích dừng lại. Nhi có thể nói triền miên cả tiếng đồng hồ mặc cho tôi mắt tròn mắt dẹt thi thoảng cười trừ. Nhưng đôi khi em cũng ngồi yên ắng hàng giờ, xem TV hoặc làm gì đó, khi tôi tập trung với máy tính.


Sự thực là tôi thích lúc em nói như khướu hơn, bởi tôi yêu ánh nhìn tươi sáng và nụ cười vui vẻ của Nhi khi đó.


Nắng rực rỡ trên phố, đó là một ngày thứ tư, Nhi đột nhiên hỏi tôi:


- Anh có muốn biết về người yêu cũ của em không?


Chúng tôi đang ngồi ở một quán café vỉa hè, và khi Nhi nói câu đó, tôi bị giật mình, cốc café trên tay suýt tuột xuống. Tôi nhìn em, không nói gì, theo kinh nghiệm của tôi thì chẳng nên nói điều gì lúc này cả, hãy cứ để một cô gái chia sẻ nếu cô ấy muốn bạn là bờ vai.


Và Nhi bắt đầu kể thật. Ban đầu là việc Nhi đã quen cậu ta ra sao, hai người đã có một ngày Noel tuyệt vời như thế nào, rồi cậu ta đi du học và bỏ mặc Nhi lại. Vài tháng liên lạc chập chờn là cầu nối cho lời nói chia tay khi cậu ta về nghỉ. "...và nhanh chóng bắt nhịp với cô gái khác!" – Nhi vừa nói vừa vung tay bực bội. Một hồi, em im lặng. Rồi bắt đầu khóc.


Tôi hoảng hốt, cuống quýt kiếm giấy ăn gần đó đưa em. Tất cả mọi người xung quanh nhìn tôi như một thằng đểu vừa đá đít cô gái xinh đẹp tội nghiệp đang thút thít. Tôi bối rối chẳng biết làm gì, cho đến khi Nhi nói:


- Rồi em đã rất thất vọng về mọi thứ. Thế mà không hiểu sao khi gặp anh, tất cả mọi chuyện đó tan biến hết. Em thậm chí đã bị anh hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên. Và đến giờ em cảm thấy mình thật hạnh phúc có anh luôn ở cạnh.


Thế đó, cô gái của tôi là như vậy. Khi Nhi muốn nói điều gì đó ngọt ngào, thì nó thật sự ngọt ngào. Tôi cười, lau nốt giọt nước mắt lăn dở trên má em:


- Chỉ có thằng hâm mới bỏ em.


- Vì sao, em có điểm gì tốt chứ.


- Em rất chân thành.


Thực ra, tôi muốn nói với Nhi rằng em là ánh sáng duy nhất mà tôi thấy, trong nhiều năm nay. Và nếu không có em, tôi đã chẳng biết mình miệt mài viết và kiếm tiền để làm gì. Sau khi bước vào cánh cửa em đã vẽ ra, tôi thấy một thế giới khác. Ở đó có điều gì đó để tôi chạy theo một cách mê mải, như không thể dừng lại.


Khi tôi nói điều này với thằng bạn, gã đã cười to lên và vỗ vai tôi: "Mày đang yêu đấy. Không phải điều gì sáng suốt đáng tự hào đâu. Thứ đó vô bổ và tốn thời gian nhất trong cái cuộc đời này." Tối hôm ấy, gã bạn để status: "Giá như mình cũng được yêu!" Tôi vừa cười vừa bấm like.


***


Trong mắt Nhi tôi là một người thiếu thực tế. Thế nhưng khi tôi ngồi gọt một thứ đồ gỗ nhỏ nào đó tặng Nhi là cô lại vui như hết Tết, reo lên tựa đứa trẻ con.


Lần đầu tiên, tôi đã ngồi gọt một con sư tử tặng cô, sau đó thì là một con hổ, rồi một cáo, một con mèo, một con thỏ... mọi thứ cứ xì-tin hóa dần theo sở thích của Nhi. Cô thích tất cả những thứ đó, chụp ảnh khoe bạn bè và bầy thành một dãy trước máy tính. Tôi yêu cách Nhi trân trọng những gì tôi làm – chẳng phải chàng trai nào cũng mong muốn có một cô gái như vậy sao. Cũng có lần cô ngồi đọc một truyện ngắn tôi mới viết, xong ngồi khóc hết nửa hộp giấy ăn. Sau chuyện đó, tôi giữ một cảm giác bất an trong mình, mà chẳng biết vì sao.


Đúng ngày kỉ niệm yêu nhau ba năm, tôi đưa Nhi đi chơi, đi ăn rồi đưa em về nhà. Khi một mình phóng trên phố về nhà, đầu óc tôi cứ quanh quẩn những chuyện chẳng rõ ràng. Tôi ngồi lại bên đường, châm điếu thuốc và hút. Nhìn đầu thuốc đỏ lập lòe trong bóng tối, tôi như thấy được quỹ thời gian của chính mình ngắn lại một cách vô cớ. Một người phụ nữ tất tải đạp xe ngang qua tôi rất nhanh, mặc dù phía trước chẳng có điều gì để đuổi theo.


Tôi để điếu thuốc sang một bên, phóng xe ngược về chợ hoa Nghi Tàm, lấy hết tiền ra mua một xe hoa rồi khệ nệ mang đến nhà Nhi. Em xuống sau khi tôi nhắn tin, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa e dè:


- Sao anh mua nhiều hoa thế?


- Vì tự dưng anh muốn thế.


- Anh hâm quá.


Tôi cười, chẳng biết nói gì.


- Mà bây giờ khuya lắm rồi, anh không về ngủ đi thì mai làm sao đi làm!


- Anh về bây giờ đây.


- Ngọt ngào quá! – Nhi vừa vuốt những bông hoa vừa chu mỏ lên với tôi.


Khi em đóng cửa vào nhà, tôi lại gọi khẽ:


- Nhi!


- Dạ.


- Anh...


- Anh?


- Anh chúc em ngủ ngon.


- Anh đúng thật là đồ hâm đáng yêu đó.


Tôi bước lên xe sau đó, mãn nguyện, như vừa làm được việc gì đó cần thiết. Những cơn gió lạnh cứ lùa vào cổ và cánh tay, không hiểu điều gì đã khiến tôi thấy ấm áp dọc quãng đường về. Tôi đi chậm lại, nhấm nháp nốt chút đêm Hà Nội.


***


Từ sau hôm kỉ niệm ấy, tôi làm việc nhiều hơn, và cũng yêu Nhi nhiều hơn, như thể đã có điều gì đó thay đổi trong lòng. Tôi luôn dịu dàng với em ngay cả khi Nhi trở nên khó tính và càu nhàu về thái độ sống của tôi.


- Anh cứ làm việc suốt vậy?!! – Nhi nói thế khi thấy tôi dành nguyên cuối tuần ngồi viết nốt cuốn sách.