Cô gái tôi không hề yêu

Cô gái tôi không hề yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Cô gái tôi không hề yêu


Tôi giật mình, nhìn vẻ xanh xao nơi em :


- Sao không điện thoại cho anh?


Em ngưng quét 1 giây, khựng lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục quét những nhát chổi chậm chạp và mệt mỏi:


- Hôm qua anh vẫn ăn sáng chứ, trưa vẫn ăn cơm hay lại lười rồi ăn bánh mì?


- Anh hỏi sao em lại không điện thoại cho anh?


- Hôm qua anh đi chơi đúng không? Nhiều đồ chưa giặt quá này .


Tôi vùng dậy chạy đến cầm chặt vai em lay mạnh :


- Em có nghe anh hỏi không, tại sao ốm mà không gọi cho anh?


- Vì anh không yêu em...


Em lại nhìn tôi, đôi mắt buồn, giọt nước mắt buồn. Tôi lặng người. Phải, tôi không yêu em cơ mà. Tôi vẫn thản nhiên mây mưa và đam mê bên bao cô gái khác cơ mà. Uh , tôi mặc kệ em.


Giờ đây, trước mặt tôi, em ngồi đó với sự xanh xao đến đau long, tôi muốn chạy đến ôm em thật chặt, nhưng tôi không đủ can đảm, tôi như một cái cây đầy gai cứ lien tục đâm vào em, đau buốt... Có lẽ, giờ đây với em, tôi chỉ là một thằng tồi, một gã đàn ông kiêu ngạo vô tình và nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm của em.. vậy thì xin em hãy gạt bỏ anh ra khỏi trí nhớ của em, em đừng tìm về những không gian tồn tại hình bóng anh nữa được không em? Nhìn em lúc này anh biết phải chạy đến ôm em hay chạy đi để tránh cho em thêm những tổn thương nữa đây? Cô gái khờ...


Trời bắt đầu lất phất những giọt mưa, em đứng dậy ra khỏi quán cafe và lại đi..cô gái này đến bao giờ mới biết thương bản thân đây! Em dừng lại, nhìn lên trời, đôi mắt có một vẻ lo âu, , , cô gái, em đang nghĩ đến anh phải không. Em đang lo, không biết anh có nhớ mang theo áo mưa không đúng không? Còn nhớ một buổi chiều mưa tầm tã, anh thấy em đi 3 tuyến xe bus đến công ty anh chỉ để đưa áo mưa cho anh :


- Em đang nấu ăn cho a, thấy trời chuyển mưa, biết anh quên áo mưa, mà anh thì chẳng bao giờ thấy mưa mà trú, sợ anh lại ướt sũng về nhà rồi ốm như lần trước nên em mang đến cho anh. Trạm xe bus cách công ty anh một khoảng nên em mắc tí xíu mưa.


Anh không nhìn em, chỉ uh một tiếng rồi bảo em lên xe anh đưa về. Và đó là lần đầu tiên anh biết tim mình lỗi nhịp, anh đã nhanh chóng phủ nhận điều đó. Rằng, anh không yêu em..


Sinh nhật em, em bảo không muốn anh tặng quà gì cả. chỉ cần đưa em đi chơi. Anh chìu em, anh đã bỏ mặc những cô gái của anh, để đưa em đi chơi. Đó là lần đầu tiên anh đối xử tốt với em. Anh không đưa em đi bar như những cô gái ấy, vì em không thích. Em muốn đi xem film , em muốn đi ăn kem , em muốn ăn những quán lề đường thay vì vào nhà hang sang trọng. hôm ấy em cười rất nhiều, lần đầu tiên, suốt thời gian bên cạnh anh, anh thấy ánh mắt em cười và không hề tồn tại những giọ nước mắt mà em thường nói là "có sẵn".. em cười rất hạnh phúc. Tôi vẫn giữ với em một khoảng cách nhất định, vì ngày mai, mọi thứ lại trở về quỹ đạo, tôi không muốn em phải hụt hẫng.


- Anh hôn em được không?


- ... - tôi nhìn em, ngạc nhiên..cô gái nhút nhát, rụt rè sao hôm nay lại dám đề nghị như vậy.


- Xem như là quà sinh nhật cũng được – em cúi đầu không dám nhìn tôi, nói lí nhí trong miệng. dáng vẻ em khi ấy rất đáng yêu.


Tôi bước nhẹ đến, đặt lên môi em một nụ hôn, THẬT LÒNG. Tôi tự nói với long rằng tôi không yêu em...


Tối ấy, tôi đưa em về nhà. Em bảo :


- Em muốn về nhà anh.


- Tại sao?


- Em muốn lên giường với anh. Giống như cách anh vẫn thường đưa những cô gái về nhà và ngủ cùng họ. em muốn anh cũng như thế với em.


Tôi nhìn em, đau xót. Tôi đã biến em thành một cô gái suy nghĩ nông cạn đến vậy sao.


- Anh không yêu em, anh sẽ không ngủ với em..


Đôi mắt buồn của em lại rơi lệ, anh lại làm nước mắt của em có dịp trào tuôn rồi.


- Tại sao? Sao anh lại không yêu em – em hỏi mà không nhìn tôi.


Tôi chợt giật mình sau câu hỏi của em. Bởi chính tôi cũng không biết phải trả lời sao cho câu hỏi của chính mình TẠI SAO TÔI LẠI KHÔNG DÁM YÊU EM? Bởi vì em là một cô gái tốt.


- Anh yêu người khác, nhiều người khác và không còn chỗ trống cho em.


- Uhm ngày mai em lại đến dọn dẹp nhà cửa giúp anh..


Tôi im lặng, không lên tiếng ngăn em...


Thế đấy, tôi cứ luôn dày vò em, bằng sự nhẫn tâm của mình.. tôi dày vò một cô gái tốt!


Mưa mỗi lúc một lớn, em vẫn cứ đứng đó, tôi muốn chạy lại bên em, nhưng vẻ cô đơn đến quặn lòng của em lúc này khiến tôi chỉ dám giữ khoảng cách thật xa như lúc này để nhìn em mà thôi.. cái vẻ cô đơn nhưng lại lộ rõ sự khoảng cách, sự phòng vệ không cho ai đến gần, kể cả tôi. Em bắt đầu lê từng bước chân chậm rãi, sao lúc này tôi lại thấy em mạnh mẽ đến thế, em vốn dĩ yếu đuối lắm kia mà?!


Em đi đến một nơi tôi thấy vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.. ở đây có rất nhiều mộ. em dừng lại ở một ngôi mộ còn khá mới. tôi vẫn đứng thật xa chỉ đủ để nhìn thấy em. Lúc này, tôi mới thấy em khóc.. người con gái thích nếm vị đắng của cf, người con gái có đôi mắt đẹp luôn có sẵn nước mắt, người con gái của tôi, em đang khóc. Mỗi lúc một lớn, tiếng nấc nghẹn ngào như chất chứa và giờ trào tuôn mãnh liệt. là ai? Là ai nằm đó mà khiến em đau lòng đến vậy? là ai lại khiến em đau lòng hơn cả con người tồi tệ như a? em đã quỵ xuống và nghẹn ngào không thành tiếng. tôi không thể để em một mình nữa rồi, tôi không thể cứ nhìn em như thế này nữa. tôi cố gắng chạy thật nhanh đến bên em, để em tựa vào vai tôi mà khóc. Em không thể một mình. Tôi chạy đến bên em và ngôi mộ. Tôi lặng người sững sờ. Ngôi mộ trước mặt em, đề tên tôi...


***


- Em cứ xem cô ta như một cô gái ngốc, vậy là không cần phải ghen nữa, thực chất cô ấy đâu là gì để khiến cả anh và em phải bận tâm..


Tôi nghe có tiếng gì đó vừa rơi xuống nền gạch, giật mình nhìn ra phía cửa, tôi thấy em, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn tôi...đau đớn...tôi nghe tim mình vừa nhói lên 1 nhịp..