Disneyland 1972 Love the old s
Chúng ta vốn không có ý đồ với nhau

Chúng ta vốn không có ý đồ với nhau

Tác giả: Sưu Tầm

Chúng ta vốn không có ý đồ với nhau

Có những người bạn mà chúng ta rất thân, quen từ nhỏ hay học cùng lớp lâu năm nhưng không thể hình dung ra lần đầu tiên gặp mặt như thế nào. Nhưng có những người bạn mà ta tình cờ làm quen được thì cái lần đầu tiên ấy lại thật khó quên.


***


Anh quen cô tình cờ như thế đấy, trong khuôn viên trường đại học rộng lớn, đến nỗi hết một kì học mà anh chỉ có thể may mắn gặp được cô bạn cùng thời phổ thông một hai lần. Anh tình cờ biết cô khi đi xem một buổi diễn văn nghệ của trường, cô là MC của tiết mục ca hát của khoa mình nhưng cũng góp giọng vào tiết mục đó. Anh ấn tượng với cô ngay cái nhìn đầu tiên ấy, chiếc gọng kính cận được đẩy lên cao để nhìn cô thật kĩ.


Cô tên Linh hay gọi là Ý Linh. Thế rồi kiếm được facebook của cô, anh kết bạn rồi cũng lãng quên trong danh sách bạn bè của mình.


Chúng ta vốn không có ý đồ với nhau


Anh chưa có người yêu, đúng hơn là chưa từng biết yêu thế mà tối hôm trước ngày valentine lại được cô bạn cũ nhờ anh mua hoa dùm với vẻ tha thiết cầu mong. Anh không nỡ từ chối nhưng biết tặng ai bây giờ, chẳng nhẽ lại đem về phòng cắm vào lọ rồi tự ngắm. Trong giây phút suy tính, anh tìm ra được một cách rất độc đáo. Đó là đăng lên facebook với nội dung status: "Lỡ mua hoa giúp bạn nhưng không biết tặng cho ai, bạn nữ nào chưa có ai tặng hoa thì like đầu tiên mình sẽ đích thân đến tặng tại trường ĐH A" kèm với một tấm hình búp hoa bắp cải xanh tươi thu hút. Anh cũng không ngờ vài phút sau khi đăng lên thì cô lại là người like đầu tiên. Bối rối nhưng rồi anh cũng mạnh dạn gửi tin nhắn cho cô:


- Bạn like bài viết của mình đầu tiên đó, vậy mai mình đem hoa lên cho bạn nhé. Chỉ là tặng bình thương thôi.


- Hi, cái gì chứ được tặng hoa là Linh nhận hết đó. Linh thích cái hoa xanh xanh to to đấy.


- Vậy mai gặp nhau tại khu thảo nguyên xanh nhé. À cái hoa đó chỉ mang tính minh hoạ thôi, bạn của mình giao hoa hồng.


- Tiếc vậy, nhưng không sao.


- Số điện thoại của mình là .... Khi nào đến đó thì Linh gọi cho mình biết.


- Thôi bạn gọi cho Linh theo số này đi...


Thế là anh có số điện thoại của cô, hồi hộp nhấn nút lưu mà cứ ngỡ như đang mơ. Anh rủ cô đi ăn kem để dễ tặng hoa nhưng cô từ chối vì còn phải đi dạy kèm sau khi đi học về. Chiều ngày valentine ấy, anh đứng tại địa điểm đã hẹn trước chờ cô. Gần đến giờ hẹn, anh gọi cho cô


- Linh đang ở đâu vậy? Gần tới chưa?


- Linh đang lấy xe, gần ra rồi.


- Thôi đứng ở đấy đi, mình tới gần nhà gửi xe đưa cho cũng được.


Cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở làm anh ngập ngừng từng bước chân. Những mùa valentine trước anh có lẻ ở không ở nhà xem phim thì cũng la cà với mấy thằng bạn đi nhậu. Cuộc sống luôn chứa những điều bất ngờ, lần trước gặp cô trên sân khấu anh không phải hồi hộp thế này, vì chỉ anh nhìn cô ấy mà thôi. Bước đến gần nhà xe, anh thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn, xinh xinh mặc áo khoác màu xanh nhưng trùm cả cái mủ ngộ nghĩnh lên cả mái đầu che khuất gương mặt đang dắt xe ra khỏi nhà xe và có thể đoán đó là Linh. Nhưng để chắc chắn nên anh gọi số phone Linh, cô bé đang dắt xe ngừng lại lấy điện thoại ra nghe. Anh không chần chừ nữa và bước ngay đến chổ ấy, thoáng nghỉ nếu mà nhầm thì chắc sẽ quê lắm.


- Bạn là Linh à?


- Anh là anh đưa hoa phải không? Đôi mắt tinh ranh lướt nhìn anh rồi Linh nhanh chóng hỏi lại mà không trả lời.


- Ừ. Tay anh hơi nâng chiếc bao đựng hoa lên và đưa mắt nhìn về phía nó.


- Cho Linh thật đó hả?


- Ừ, tại con bạn nó nhờ mua dùm cho bó hoa mà mình lại không biết tặng ai nên...Rồi tay đưa hoa đặt vào tay Linh. Mắt liếc nhìn được nụ cười tươi rói của cô lúc ấy rồi nhìn lơ đãng đi hướng khác. Tim đập thình thịch


- Linh cảm ơn nhé.


- Ừ, thôi về đi dạy đi kẻo trễ. Mình vô trường tí.


Thế đó, lần đầu tiên gặp mặt với cô được anh khắc sâu vào trong tâm trí. Cảm giác bối rối, ngượng ngùng mà chỉ có lần đầu gặp mặt mới mang lại cho anh. Trên đường về, anh nhận được tin nhắn của cô " Linh cảm ơn nghen". Anh cảm thấy rất vui vì trong dịp valetine này mình đã đem niềm vui đến cho hai người con gái đó là người bạn cũ của mình và cô.Hạnh phúc là khi cho yêu thương đi chứ không giữ lại cho riêng mình mà, anh chợt thấy câu nói ấy rất đúng trong trường hợp này. Anh nhắn lại:" Ừ, mình phải cảm ơn lại Linh đã nhận hoa chứ không phải đem về nhà cắm đến héo tàn" . Nếu cô không nhận hoa thì anh cũng chẳng còn ai để tặng, người ta có người yêu rồi thì đâu thèm nhận hoa của anh cơ chứ. Nhưng mà Linh cũng ngộ thật, trong ngày lễ tình nhân thế này mà lại đo nhận hoa của chàng trai lạ mà không sợ người khác hiểu lầm. Tin nhắn từ cô " tại thấy không có ý đồ đen tối nên nhận để phụ lòng người ta,hi". Anh đọc dòng tin nhắn mà bật cười bởi bốn chữ "Ý đồ đen tối" thật ngây thơ, thế nhưng nó lại làm anh nhớ mãi. Thật sự là ngay từ lúc nhìn thấy nụ cười của cô, anh đã ước mình được tặng hoa cho cô như người tình đích thực rồi. Anh nhắn kết thúc " Sao biết? Ừ thì không có đen tối, chỉ hơi nâu nâu thôi".


Những ngày sau đó, anh cũng không gặp lại cô, thời gian bận rộn nên chỉ đôi khi nhắn vài dòng thăm hỏi như những người lạ từng quen vậy thôi. Anh mong một lần được gặp cô tình cờ khi đang đi lòng vòng trong trường nhưng không dễ. Rồi đến một tối thứ 7 nọ, máu bắt đầu chảy xiết về tim khiến anh muốn được đi chơi hay hẹn hò với một ai đó. Anh nhắn tin cho cô :" Chúng ta, liệu có thể đi uống với nhau tách cà phê cho ấm áp được không? ". Anh hồi hộp chờ hồi âm, 5 phút sau mới có tin nhắn trả:" Ừ được, sao khách sáo dữ vậy. Chúng ta vốn không có ý đồ với nhau nên đơn giản thôi phải không anh đưa hoa? Hi" . Anh đọc dòng tin nhắn trả lời mà cảm thấy nhẹ nhỏm với chữ "vốn không có ý đồ" mà cô vẫn hồn nhiên tin như vậy. Nhưng nói anh muốn mời cô hẹn họ thì lại không dám, có thể chuyển sang có ý đồ lại làm cô chạy trốn mất nên đành trả lời " Rõ ràng là vậy, quán Vị Đắng nhé". Hai người gặp nhau cũng chỉ nói cười vui tươi như những người bạn nhưng lại không biết rằng chúng đã vô tình trở thành kỉ niệm. Rồi vài năm trôi qua, những lần café hay đi chơi cùng nhau giữa hai người "vốn không có ý đồ với nhau" cứ lặp lại như một quy luật tự nhiên. Anh và cô đều có công việc ổn định thế nhưng điều kì lạ là hai người vẫn chưa hề có người yêu. Có lẻ anh và cô đã dựa vào cái lý thuyết " vốn không có ý đồ với nhau" mà ở bên cạnh nhau để rồi che giấu đi tình yêu. Cuộc sống luôn chứa những điều bất ngờ, ngày hôm ấy cô bị sốt cao, người nóng như phát hoả, đầu óc quay cuồng nhưng vì ở một mình nên không biết nhờ ai. Người đầu tiên nghỉ đến khi cần giúp đỡ chính là anh, cô bấm gọi anh bằng chút sức lực cuối cùng.


- Anh có thể đến giúp đưa Linh tới bệnh viện tí được không? Rồi cô hôn mê trong cơn sốt khi vừa dứt lời, cô vẫn chưa biết tên anh mà chỉ toàn gọi là " Anh đưa hoa". Chắc có lẻ cái tên ấy đáng yêu, cái tên của lần đầu tiên gặp nhau.


Anh đang làm ở công ty giờ hành chính, không xin phép, không nhắn gửi lại lời nhắn cho đồng nghiệp mà vội vàng lao nhanh ra lấy xe đến chổ cô. Cô được truyền nước trong bệnh viện, bị viêm phổi vì thời tiết thay đổi lạnh bất thường mà cơ thể lại ốm yếu từ nhỏ. Anh ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô và khẽ đặt tay còn lại lên trán cô theo dõi tình trạng sức khoẻ, gương mặt lo lắng nhẹ nhõm hơn. Anh vắn mái tóc cô ra sau và ngắm nhìn cô đang ngủ thật đáng yêu, cái miệng cứ cong lên rồi dỗi ra. Anh vô thức đưa tay rê nhẹ vành môi đáng yêu ấy, bất chợt cô thức giấc nhìn anh bằng ánh mắt phán xét:


- Anh có ý đồ gì thế? Đôi mắt to đen vẫn còn lộ rõ mệt mỏi nhưng nhìn anh tinh nghịch.


- Ừ, ý đồ đen tối đấy thì sao nào.


- Em biết rồi. Sao giờ mới nói đồ ngốc, Có biết câu " chúng ta vốn không có ý đồ với nhau nên đơn giản thôi phải không anh đưa hoa? Là em hỏi cho riêng anh trả lời đấy.