The Soda Pop
Câu chuyện kỳ lạ về nàng

Câu chuyện kỳ lạ về nàng

Tác giả: Sưu Tầm

Câu chuyện kỳ lạ về nàng

Thực ra tớ đã giấu mọi người. Tớ yêu anh ấy gần 2 năm nay, nhưng đã không còn liên lạc gì với anh ấy một năm nay rồi.


Tôi chỉ mới biết nàng chia tay bạn trai cách đây không lâu. Tôi rất ngạc nhiên vì sao nàng lại lừa dối.


- Tại sao?


- Anh ấy vẫn còn yêu tớ, nhiều lần muốn nối lại. Nhưng cứ nghĩ đến khoảng thời gian ở bên anh ấy, và những gì anh ấy đã làm với tớ, hững hờ với tớ, tớ lại không có đủ dũng cảm để tiếp tục. Tớ không thể. Nên chúng tớ đã chia tay nhau một năm nay - Nàng nói.


Nghe nàng nói, tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Tôi biết vì sao nàng lại hay sợ hãi đến vậy. Có thể vì nàng chưa bao giờ được hạnh phúc. Một người con gái đáng yêu nhưng lại thật tội nghiệp. Nàng có vẻ cô đơn. Tôi thấy thương cho nàng.


- Thực ra, có một người mà tớ luôn muốn gặp lại. Đó là người đầu tiên tớ thấy rung động, một người bạn hồi cấp hai. Nhưng 13 năm đã qua rồi. Tớ sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa đâu - Nàng nói tiếp.


Nàng nhìn tôi:


- Suốt cả cuộc đời này tớ sẽ không yêu ai được nữa.


Tôi bất giác cầm tay nàng:


- Tại sao? Tại sao cậu luôn chờ đợi những hi vọng ở đâu đâu. Trong khi người thích cậu đang ở ngay trước mặt cậu.


Nàng dường như sắp khóc, nhưng khi thấy tôi cầm tay thì nàng khóc thật.


- Tình yêu của tớ sẽ được đáp lại sao? Cậu thích tớ sao?


Tôi không biết nói gì.


- Tớ luôn mong cậu hạnh phúc - Tôi bảo.


Tôi và nàng diễn ra một mối tình âm thầm, chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, giúp đỡ nhau mà không ai biết. Bởi vì những người không nên yêu là "con thầy, vợ bạn, gái cơ quan". Nếu như các đồng nghiệp khác biết chúng tôi là một cặp, người ta sẽ không để yên cho nàng. Nàng sống hồn nhiên, thẳng thắn, và thực tế là không được lòng người khác lắm. Trong khi đó, đối thủ của nàng thì ngược lại. Nàng ta có được lòng yêu mến của vị trưởng phòng nữ đứng tuổi và luôn luôn được bênh vực. Tính cách mạnh mẽ, thích giao thiệp, nàng ta rất hay lấy được lòng mọi người.


Chưa bao giờ tôi thấy nàng khóc nhiều như thế. Khóc vì một nỗi ấm ức không được giải tỏa. Tôi đã cố gắng bênh vực nàng trong cuộc họp nhưng không được. Tôi biết giữa nàng và tôi có khoảng cách rất xa. Dường như nàng cũng cảm nhận được điều đó. Tình cảm của nàng dành cho tôi cũng như tình cảm của tôi dành cho nàng chắc chắn không tốt cho cả nàng lẫn tôi. Trước mặt "khắc tinh", tôi phải lạnh lùng với nàng, nếu như không muốn thấy nàng đau khổ. Sau lưng "khắc tinh", tôi muốn an ủi nàng, nhưng có thể tôi chỉ làm nàng đau khổ hơn mà thôi. Nàng sẽ trách tôi giả dối, tôi hai mặt. Tôi không phải chỉ nghĩ đến tôi thôi hay sao.


Cuối cùng tôi cũng quyết định chia tay với nàng.


Nàng khóc.


Hôm sau, nàng nói với tôi, không có một chút nước mắt nào.


- Tớ với cậu ở bên nhau chẳng vui vẻ gì cả. Ở bên người đó, tớ thấy cậu rất hay cười. Hai người trêu nhau rất vui.


Tôi nhìn nàng, gật đầu bảo:


- Có thể. Tớ chưa bao giờ nói với cô ấy là tớ thích cô ấy. Nhưng thấy cô ấy mà đi với người khác thì tớ lại không chịu được.


Nàng nhìn tôi, cười. Bây giờ, tôi đã hiểu vì sao nàng lại hay cười, mà đôi mắt lại thăm thẳm, có điều gì muốn nói mà lại không thể nói.


Một thời gian sau, khi tôi và "khắc tinh" chuẩn bị làm đám cưới, có một anh chàng rất đẹp trai mới về cơ quan tôi. Giữa nàng và anh ta bỗng xảy ra xích mích. Nhưng anh ta lại rất quan tâm đến nàng.


Có lần, nàng tâm sự với một đồng nghiệp mà tôi vô tình nghe thấy.


- Em về trường cấp hai cũ đợt vừa rồi không ngờ lại gặp anh ấy. Anh ấy cũng bảo về thăm trường cũ. Em nghĩ anh ta nói đùa. Nhưng khi anh ấy nói chính xác tên cô chủ nhiệm và những bạn trong lớp em hồi ấy thì lại làm em giật mình. Anh ấy là người em thích đầu tiên. Em thật không ngờ. Không ngờ lại có nhân duyên như vậy. Anh ấy cũng giống như em. Và rồi anh ấy bảo anh ấy yêu em.


Tôi không rõ là người đồng nghiệp kia nói gì. Nhưng tôi nghĩ nàng chắc hẳn đang rất hạnh phúc. Và thật kỳ lạ, những điều nàng không ngờ đến đã xảy ra.


Tôi giở album ảnh cưới của mình ra và chờ đợi tấm ảnh cưới của nàng.


Nhưng bất chợt tôi nghe tin dữ nàng lên cơn đau tim đột ngột và đã mất hôm qua. Sau đó, tôi biết nàng đã có tiền sử về bệnh tim. Tôi khóc không thành tiếng, thấy mình như đã mất đi một nửa linh hồn.


Một ngày, người đồng nghiệp đẹp trai cũng đến chào tạm biệt tôi để chuẩn bị cho một chuyến đi xa.


Thực ra, đó là người mà tôi đã mất bao nhiêu công tìm cho nàng. Tôi lên mạng, vào các trang web đăng tìm, tôi lại nhờ anh bạn bên Sở công an, tìm hiểu hồ sơ nơi nàng đã từng nhắc đến với trường học cũ, nơi ở mới mà người đó có thể đến... Thật may cho tôi là anh ta đang có ý định trở về Bắc lập nghiệp. Và tôi đã tìm được nhờ sự giúp sức của anh bạn Sở công an.


Anh ta bảo tôi về nàng:


- Tôi tưởng không có ai yêu tôi. Tôi tưởng là mình sẽ vô vọng, mình sẽ không gặp lại cô ấy. Giờ gặp lại rồi thì cô ấy lại ra đi. Nhưng tôi sẽ không để cô ấy cô đơn một mình đâu. Chúng tôi sẽ cưới nhau ở thiên đường. Và tôi sẽ không còn cô đơn nữa.


Những lời nói thật kỳ lạ. Tôi không thể nào hiểu được. Nhưng tôi biết là tôi còn yêu nàng. Và nàng còn yêu tôi. Tôi sẽ không để anh ta chết. Tôi chạy ra con đường mòn phía trước mặt, con đường mà ngày nào vẫn còn vẳng lại tiếng cười đùa của nàng. Tiếng ô tô chạy ngang qua. Tôi vẫn còn nghe rất rõ.


"Không. Đừng" - Tôi gọi to.


Màu trời thật ảm đạm. Giống như cái hôm nàng kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió cứ hiu hiu đến đáng sợ...