Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!
Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!
Rồi Thanh Hạ đột nhiên mỉm cười, giọng nói đầy ấm áp:
- Em muốn nghe nhiều hơn về những thứ gọi là Vận may, cuộc sống kết thúc hay anh có thể giải thích cho em thế nào gọi là "người dẫn đầu của những người dẫn đầu". Ở đây làm sao nói chuyện được.
Vi Quân thở phào nhẹ nhõm, nói thật, Thanh Hạ đúng là cái bình nóng lạnh. May mà anh có trái tim khỏe mạnh.
Có một cô gái bước đi, chàng trai bước tiếp sau lưng. Rồi không đợi lâu, họ cùng sánh bước.
***
Bà Hạ Lan - Bắt đầu...
Bà Hạ Lan rất vui mừng. Cô con gái bà đã thay đổi, sự thay đổi ấy diễn ra không nhanh không chậm, nó cứ từng cơn từng cơn mang lại hạnh phúc cho bà. Thanh Hạ cười nhiều hơn, nói nhiều hơn và tình cảm mẹ con dường như càng lúc càng được thắt chặt. Còn nhớ cái ngày ấy khi Thanh Hạ đặt câu hỏi, bà đã bất ngờ thế nào.
- Mẹ có nghĩ trên trái đất này có ai đó đồng điệu về suy nghĩ không?
Bất ngờ không phải vì câu hỏi mà chính bởi mấy năm nay, Thanh Hạ chưa hỏi bà câu nào ngoài những thứ rất vụn vặt trong cuộc sống. Đây không chỉ là câu hỏi, nó còn là sự sẻ chia, sự kết nối.
- Có đó con, có thể gọi là tri âm, tri kỷ thì không phải ai cũng tìm ra đâu.
- Nếu con tìm ra thì có gọi là vận may không?
Bà Hạ Lan mỉm cười:
- Vận may ấy còn hơn cả trúng số độc đặc ấy chứ.
Hai mẹ con cùng cười, ngôi nhà ấm lên đôi chút, bà Hạ Lan thấy lòng mình ngập tràn sự hy vọng. Những ngày sau đó, những tuần sau đó Thanh Hạ từng bước từng bước mang lửa về ngôi nhà hai mẹ con. Đó là cái ôm từ sau lưng, đó là nụ cười thường trực trên môi, đó là sự nũng nịu như những ngày còn thơ bé. Bà Hạ Lan thật sự mãn nguyện, như một phép màu. Bà nhớ như in từng lời nhắn mà bà nhận được từ Thanh Hạ.
"Cuộc sống ngắn ngủi mà những người mình yêu thương còn ngắn ngủi hơn, ở bên con mãi mẹ nhé".
"Con sẽ trở thành một người đàn bà thành công và hạnh phúc như mẹ, hãy tin ở con".
Còn nhiều lắm, thỉnh thoảng bà lại nhận được vào mỗi buổi sáng thức dậy. Thanh Hạ đang dần có mục tiêu, động lực trở lại. Cách nó bước đi nhanh nhẹn, tràn đầy sức mạnh vào buổi sáng và trở về đầy vui vẻ, tự tin vào buổi chiều khiến bà hạnh phúc ngập tràn- con bà đang sống, sống như những con người khác. Sự thuận lợi mà bà dành trọn cho Thanh Hạ không phải là liều thuốc khiến nó mụ đi như bà đã nghị, một người đã có tất cả thì không có lý do phải phấn đấu để có những thứ mình đã từng sở hữu. Thứ Thanh Hạ thiếu duy nhất giờ đây chỉ là một bờ vai, một bờ vai nó có thể dựa vào và xứng đáng với danh giá của gia đình. Chỉ nghĩ đến viễn cảnh Thanh Hạ sánh đôi bên một doanh nhân thành đạt, là con trai của ai đó trong những người bạn của bà thì trái tim bà lại dâng trào hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc ấy bỗng có mùi đe dọa khi con gái bà thủ thỉ:
- Có lẽ con gái mẹ đã biết yêu rồi mẹ à.
- Sao con nghĩ vậy?
- Mẹ phải hứa là không lo lắng!- Thanh Hạ nhìn vào ánh mắt bà Hạ Lan đầy hy vọng.
- Mẹ hứa! Sao mẹ phải lo lắng? Con gái mẹ lớn rồi mà!
Thanh Hạ gật đầu rồi ngượng ngùng:
- Anh ấy là một người tốt, con nói thật là chưa ai có thể hiểu con và khiến con phải thay đổi nhiều như vậy.
- Rồi...?
- Anh ấy học khóa trên, cũng là một sinh viên ưu tú.
Bà Hạ Lan cười:
- Có bằng con không?
- Mẹ...
- Không bằng chứ gì! Làm gì có ai hơn con gái mẹ!
Thanh Hạ bĩu môi:
- Mẹ lạc đề rồi. Thật sự là chưa có ai khiến con tò mò như thế. Rất chân thật, chân thành và có trách nhiệm. Trách nhiệm với cả những người không quen biết. Lúc trước con chỉ nghĩ sống sao cho không phải thứ vô dụng, còn anh thì sống sao cho có ích. Mẹ thấy có khác không?- Thanh Hạ kể rành mạch và hào hứng như thể đang nói về người chồng sắp cưới của mình. Bà Hạ Lan cau mày hỏi:
- Thì cũng nên cho mẹ biết cái tên chứ!
Thanh Hạ gãi đầu:
- Vi Quân mẹ à.
- Hai đứa tiến triển đến đâu rồi.
Thanh Hạ nghe vậy đứng dậy quay chỗ khác:
- Mẹ này! Sao con biết tới đâu là tới đâu! Thôi con đi ra ngoài có việc đây! Tối nay con lại kể cho mẹ nghe.
Bà Hạ Lan gật đầu chào tạm biệt con gái. Khi chiếc xe hơi vừa quay bánh ra khỏi sân nhà, bà bấm số điện thoại gọi ngay. Chỉ đổ hai hồi chuông đã có người nhấc máy, bà Hạ Lan ra lệnh đầy giận dữ:
- Cậu tới nhà tôi ngay! Vi Quân.
Căn phòng của người đàn bà thành đạt im lặng đến đáng sợ, Vi Quân đã đến rất lâu nhưng bà Hạ Lan vẫn không nói gì. Bà đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Vi Quân một hồi mới lên tiếng:
- Tôi thuê cậu để giám sát Thanh Hạ khi ở trường chứ không nhờ cậu tiếp cận nó và làm những trò mèo này!
Vi Quân chỉ ngồi nghe mà không đáp, bà Hạ Lan nói tiếp:
- Mặc dù Thanh Hạ đã thay đổi, một thay đổi tốt nhưng tôi không thích mối quan hệ cùa hai người. Tôi yêu cầu cậu cắt liên lạc với nó ngay lập tức.
Vi Quân bỗng ngước nhìn bà Hạ Lan:
- Thưa bác, cháu không hiểu!
- Vậy thì thế này nhé, tôi nói thẳng, tiền học phí bao năm qua của cậu là do tôi trả, cậu nợ tôi và cậu trả nợ bằng cách giám sát con tôi. Vì thế mong cậu đừng nghĩ quá xa xôi và bước những bước quá dài, Thanh Hạ cũng chỉ là rung động nhất thời, chỉ cần cậu rời xa nó thì nó sẽ sớm quên cậu thôi.
- Thưa bác, nhưng cháu không thể quên Thanh Hạ được. Cháu cũng không có ý định trèo cao...
- Vậy thì cái này!
Bà Hạ Lan đặt xuống một xấp tiền xanh mới tinh và đẩy về phía Vi Quân:
- Tiền bạc rạch ròi, tôi trả công cậu đã thay đổi Thanh Hạ và một phần dư ra để cậu có cái mà chi tiêu. Từ nay tôi không cần cậu nữa.
Vi Quân đứng phắt dậy lắc đầu:
- Cháu không cần!
- Đừng để tôi phải nặng lời!
Vi Quân cúi đầu chào bà Hạ Lan rồi quay đi. Nhưng bất ngờ thay, Thanh Hạ đã đứng ở đó không biết từ lúc nào, cô đưa ánh mắt nhìn Vi Quân rồi đưa sang mẹ cô. Bà Hạ Lan sợ hãi bước tới chưa nói câu nào thì Thanh Hạ đã quay lưng chạy đi. Vi quân vội đuổi theo, sau lưng anh là tiếng gọi của bà Hạ Lan, không rõ bà gọi tên anh hay Thanh Hạ. Tiếng gọi của bà cứ vang lên gấp gáp rồi chỉ một mình bà nghe thấy. Một bóng đen trùm lấy quang cảnh trước mặt bà, bà ngã sụp xuống đau đớn. Và sợ. Chưa bao giờ bà sợ đến thế.
***
Thanh Hạ - ...một cuộc tình.
Giả dối, tất cả là giả dối. Thanh Hạ vừa chạy thật nhanh vừa không ngừng suy nghĩ. Những hình ảnh mấy tháng qua cứ thay nhau xuất hiện như một cuộn băng của cuộc đời cô.
Trong cuộn băng ấy, không có đoạn nào là không có sự xuất hiện của Vi Quân. Anh chính là khoảng khắc hạnh phúc hiếm hoi mà Thanh Hạ cảm nhận được từ cuộc đời nhàm chán và vô vị này. Cô đã xem anh như vận may, là người kết thúc cuộc sống cũ kỹ, bám bụi của cô và cho cô một cuộc sống mới. Đẹp hơn. Đủ đầy hơn. Nhưng tất cả chỉ là giả dối. Có lẽ cuộc sống này cũng như người ta thường nghĩ, tiền có thể mua tất cả, dù là tình cảm, thứ vốn dĩ rất thiêng liêng và cao đẹp.
Nếu mẹ cô không trả lương cho Vi Quân thì anh có thèm để tâm tới một cô gái sống trong nhung lụa, kiêu kỳ như cô?
Nếu mẹ cô không trả lương cho Vi Quân thì anh có quan tâm và lo lắng cho cô như thế này?
Nếu cô không có người mẹ giàu có thì Vi Quân sẽ vẫn bên cạnh cô chứ?
Anh nói anh không trèo cao, anh không cần tiền? Thật không? Thanh Hạ bỗng nghi ngờ tất cả, nghi ngờ cả những lời của Vi Quân khi nãy chỉ là giả dối. Cô tin ai đây trong cuộc sống này? Mẹ cô? Người đã giám sát cô một cách bí mật và toàn diện? Hay Vi Quân? Người giúp mẹ cô giám sát cô?
Thanh Hạ đang chạy qua đường lớn, một cơn gió ở đâu ập đến, một thứ to lớn đang tiến lại gần cô- rất gần- một chiếc xe tải. Thanh Hạ đứng hình nhìn ánh đèn rọi lóa, một câu hỏi chạy xẹt qua tâm trí: "cuộc sống này bao giờ sẽ kết thúc?"
Một sự va đập. Thanh Hạ văng ra, đập mạnh xuống đường, một cảm giác đau nhói xuất hiện ở hai cánh tay, rồi lưng, rồi chân. Đột nhiên cô lại không muốn kết thúc ngay lúc này, có thứ gì đó trong suy nghĩ muốn níu cô lại, Thanh Hạ sinh ra không phải để ra đi như thế này. Cô cố cử động thân mình. Đau. Rát. Và cô chưa chết. Chiếc xe tải đã đi qua, trước mặt cô, đang đè lên cô là một người đàn ông cô quen- Vi Quân.
Anh ta cố gượng dậy, thở dốc, nhìn ngắm khuông mặt đầy nước mắt của Thanh Hạ:
- Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!
Cô ngỡ ngàng nhìn Vi Quân, nãy giờ anh chạy ngay sau lưng cô ư? Để làm gì? Anh vừa cứu sống cố, trong tích tắc. Anh, chính anh một lần nữa kéo cô trở lại cuộc sống nhân thế. Thanh Hạ rưng rưng:
- Mẹ em.