“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”
“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”
- Mai tôi có trận chung kết đá banh.
- Đi cổ vũ nhé!
- Sao tui phải đi.
- Hôm bữa bạn nhờ tui cũng chở bạn đi Vũng tàu rồi còn gì, phải có qua có lại chứ.
- Ừ thì đi, nó làm ra vẻ miễn cưỡng nhưng thật ra trong lòng thấy thích thú lắm.
Hắn đá banh mà ở bên ngoài nó la um trời, nhiều lúc hắn đá hỏng chỉ muốn cầm dép phang cho hắn một phát, mấy đứa bạn hắn thấy nó chỉ cười cười, chả biết họ mỉa mai hay họ cười thật, thôi cứ kệ, coi như là không liên quan. Nhìn hắn đá với khí thế hăng say, rạng rỡ, tinh thần đồng đội rất cao, khác xa hẳn với thằng con trai suốt ngày kì kèo với nó từng câu, từng đồng. Chốc lát lại có một con nhỏ cầm bình nước đến đưa cho Hắn, miệng cười te toét, mà nhỏ đó cũng lạ, nước thì để hắn tự đến mà uống chứ, tội gì phải cầm lại, nói cũng không ngoa, hắn được nhiều đứa hâm mộ thật, tự nhiên nó thấy tủi thân, cả buổi chẳng thấy hắn ngó ngàng gì đến mình. Cũng may đến cuối buổi, hắn chạy lại:
- Thắng rồi, đi ăn mừng thôi em.
Nó hí hửng chưa kịp trả lời, nhỏ kia đã bon chen:
- Không đi ăn mừng với lớp hả? Ai đấy? Nhỏ liếc ngang qua nó.
- Người yêu Tớ, hắn nắm chặt tay nó. Nó vênhh mặt tới tận trời, không ngờ có lúc mình lại nở mặt nở mũi nhiều như thế.
- Hẹn bữa khác, giờ Tớ có tí việc rồi.
Nhỏ kia buồn so, Nó nhận thấy đía thêm một câu:
- Anh giỏi thật!
Hai đứa chia tay lũ bạn trong lớp lững thững đi về, nó mở lời:
- Một đối tượng đã bị đánh đòn phủ đầu, nhỏ đó là ai vậy?
- Bạn cùng lớp, mà hồi nãy khen thật hay khen giả đấy?
- Xưng Anh là giả, nhưng giỏi là thật, Cậu siêu thật đấy!
- Ê có người đổi cách xưng hô.
- Tại thấy cũng hơi thân thân rồi mà, ai lại xưng bạn với tui, nghe xa cách quá.
- Thế thì xưng anh em luôn cho nó gần.
- Đang đàng hoàng đừng có giỡn.
- Không thích thì thôi. Nó bĩu môi.
- Giỡn tý, sao dễ xa nhau thế, sao cũng được, miễn là ai ăn người đó tự trả tiền.
- Không hôm nay Cậu phải khao Tớ cái vụ thắng trận.
- Gì nữa, sai lầm quá biết thế đi với tụi ở lớp cho rồi!
- Lỡ thì phải chịu, đi thôi, bữa nay phải ăn một bữa thật ngon lành.
Nó đập mạnh lên vai hắn, hai đứa tí tởn, tung tăng trên đường.
...
Trời mưa rả rích, lạnh lẽo, nó đang cuộn tròn trong chăn chỉ để lòi ra mỗi cái đầu xem ti vi, nhìn nó không khác gì một con nhộng. Hắn nhắn tin:
- Buồn quá ra đây nói chuyện.
- Mưa to mà, điên hả?
- Uh, đang điên lắm đây.
Nghe giọng hắn không bình thường chút nào. Nó lo lắng:
- Uh đợi bạn tý, làm gì mà mất bình tĩnh thế! Có tính nhảy cầu thì cũng đợi bạn tới rồi xô xuống cho nhanh chứ, 10 phút nữa có mặt.
Tới nơi nhìn mặt hắn bèo nhèo:
- Rớt rồi!
- Rớt gì? Tốt nghiệp hả, học cho lắm rồi cũng rớt thế mà bày đặt làm cao! Nó đệm thêm.
- Tốt nghiệp mà rớt, làm như ai cũng như Cậu.
- Ê.. chị chưa rớt tốt nghiệp bao giờ nhé!
Hắn cũng chẳng phản bác lại: Rớt học bổng du học, thiếu nửa điểm mới đau.
- Thôi không đi dịp này thì ta chờ dịp khác, học giỏi thì lo gì không có cơ hội. Nó ra vẻ an ủi.
- Uh, buồn xíu thôi, chầu hôm nay Cậu trả, Tớ đang buồn.
- Hay thế, vậy nỗi buồn lại chuyển qua tui à! Mà thôi sao cũng được.
Nó thỏ thẻ: Cậu cũng sắp ra trương rồi nhỉ!
- Uh! Rồi sao?
- Hôm qua có người bảo thích Tớ.
- Ai? Đứa nào mà mù quáng thế! Hắn không quên chèn theo một câu châm chọc.
- Bạn cùng lớp hồi sinh viên, tính cũng được.
- Bữa nào dẫn đi coi mặt.
- Để bữa nào quen chính thức đã, giờ Tớ đang suy nghĩ.
- Suy nghĩ lâu thế! Uh đại cho rồi, ế mà còn làm cao.
- Thì thế! Thôi uống nước nhanh rồi về, trời lạnh quá!
Hắn cởi áo khoát đưa qua cho nó: Mặc đi, nhớ về giặt rồi xả comfor, bốc mùi là coi chừng đấy!
- Ai cần mượn, làm thấy ghê. Nói gì thì nói, mặc áo vào thấy ấm hẳn, bây giờ mà hắn có đòi cũng chưa chắc là nó trả.
Tối về nằm suy nghĩ, tự nhiên Nó cũng thấy hơi buồn về thái độ của hắn, ít nhất là phải khác chớ, có khi là tại nó suy nghĩ quá nhiều, có một cảm giác rất lạ, chưa bao giờ nó trải qua. Uh giả thì sao mà thành thật được, nắng với mưa thì sao mà có thể chung đường.
Rồi một ngày hắn hẹn có bảo có việc quan trọng, nhất định phải đến, nó uh cho qua chuyện, trời thì mưa to, nghe đâu bão đang về, gió rít từng hồi thấy sợ. Nó đang bù đầu với mớ tài liệu trên cơ quan, tắt luôn cả điện thoại cho khỏi bị quấy rầy, về đến nhà cũng đã 10h tối, ăn uống no say, chui vào chăn ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau sựt nhớ, mới gọi cho hắn, tắt máy, đến trường không thấy, đến nhà không gặp. Hắn biến mất tiêu như bong bóng xà phòng. Tự nhiên nhớ tới mấy bộ phim hàn Quốc nó hay coi, trong phim thế nào Hắn cũng lên thiêng đường hoặc đi du học, tự nhiên Nó thấy sợ, tự trấn an: “Có phải phim đâu mà lo”. Mấy ngày nó rối lên, chả biết làm gì, hỏi thăm bạn bè họ đều bảo là không biết. Thế này là thế nào đây, đến facebook cũng xoá hẳn, chuyện này ứ vui một tí nào.
Đang tha thẩn, tin nhắn đến: “Hẹn gặp Cậu ở bờ sông”.
Nó mừng quýnh, giống như con chó mới tìm được cục xương, đại loại thế. Nó chạy đến:
- Nhảy cầu không được tính nhảy sông hả? Mùa này nước cạn lắm, không chết được đâu. Biến mất như thế rồi để người khác lo lắng, chắc vui!
- Tại Tớ có tí công việc, cũng có những chuyện cần phải suy nghĩ một cách rõ ràng!
- Gì vậy? Nghe nghiêm túc thế?
- Với lại Cậu là người lỡ hẹn trước, lần này là lần thứ 2 rồi!
- Làm gì! Mới có một lần. Nó cãi lại.
- Đầu óc Cậu nhỏ xíu, chả nhớ gì!
- Ừ thì Tui biết là Tui không thông minh. Nó ra vẻ giận dỗi, đổi luôn cách xưng hô,
- Năm cấp 2, trước ngày tôi chuyển trường, Tớ có hẹn gặp Cậu còn gì.
- À há, để lục lại kí ức xem thử còn có tí ấn tượng gì không! Nhớ rồi nhưng hồi đó Cậu bảo, cậu giữ của tui cái gì đó rồi bắt tui đến để lấy lại, chôm chỉa của người ta còn không trả, còn bắt đi lấy, ghét quá cho cậu luôn. Tui cao thượng thế còn gì.
- Nhưng cái đó.. Thôi chuyện hồi nhỏ cho qua, Giờ Tớ hỏi tội Cậu, sao hôm bữa lại không đến.
- Hôm bữa tại trời mưa với lại công việc, mà tại sao Tui phải giải thích cho cậu hiểu nhỉ, thích hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi, ai cần, lần này nó giận thật.
- Nhưng Tớ định nói với cậu một việc rất quan trọng..
- Thì giờ nói cũng có chết ai. Nói đại đi tui còn về.
Hắn chần chừ rồi cũng thốt ra lời:
- Tớ thích Cậu, Tớ suy nghĩ về việc này mấy bữa nay rồi, Tớ thấy Tớ vẫn thích Cậu.
- Ê, bạn tỉnh lại giùm cái, đứng trước mặt bạn là tui à nha, đúng tui luôn á, con bạn ngày nào gặp cũng cãi nhau với bạn đấy. Bữa đứng chờ tui dưới mưa, giờ thần kinh phân liệt rồi à. Nó nói tỉnh như ruồi, nó biết hắn chỉ giỡn, ôi giá như là thật.
- Thật đấy ứ đùa đâu, dù cậu có lẫn đi trong hàng trăm người thì Tớ vẫn nhận ra Cậu, không sai sót, nhất là bữa Cậu nói có đứa thích Cậu, phải bình tĩnh lắm Tớ mới giả bộ cười cười được như thế, về tới nhà đầu óc rối cả lên.
Hắn tiếp lời: Lúc đầu Tớ cũng sợ đó là tình cảm con nít, Tớ lo Tớ bấu víu vào những điều không thật, thế nhưng không gặp Cậu, tớ thấy nhớ, thấy lo. Cậu biết không, hôm bữa làm bài thi, tớ có thể làm thêm một điểm nữa, nhưng Tớ sợ, Tớ phải xa cậu thế là Tớ bỏ luôn câu cuối. Niềm mơ ước của Tớ còn bỏ được thì chẳng lẽ tình cảm này không phải là thật.
- Tớ ... Ứ biết nói gì! Nó e thẹn. Cũng thấy nhớ, cũng thấy lo. Chắc là thích, ai mà biết. Nhưng còn cam kết giả bộ? Nó chống chế.
- Giờ tớ ra trường rồi, Cậu mà thích Tớ Cậu cũng có người yêu, cam kết coi như xong, giống như Cậu nói lớn rồi tự chịu tránh nhiệm.
- Nhưng Tớ với cậu như trời với đất, như nắng với mưa, sao có thể đi cùng!
- Cậu khờ quá, trời với đất kết hợp mới tạo nên vũ trụ, nắng gặp mưa sẽ xuất hiện cầu vòng.
- Cậu cũng thích một đứa cứng đầu như Tớ, một đứa ngốc nghếch như Tớ, tớ là ong vò vẽ mà. Nó lo lắng
- Thì đã sao, bị ong chít nếu không chết sẽ được nếm mật ngọt, vậy mới là Cậu.
Hắn ôm chần lấy nó, Nó như thấy cả vũ trụ, người ta gọi lên thiên đường chắc cũng giống thế này.
- Tớ biết ngửi mùi của Gió rồi đấy. Cậu ngửi thấy không trong gió không chỉ mát và lạnh mà còn có hơi ấm của Tớ nữa đấy.
Nó chẳng còn thấy gì nữa cả trước mặt nó giờ chỉ có hắn.
- Ngày mai Tớ sẽ đăng thêm một sst: “Ai giả bộ nói thích tớ đi...