Thiên đường sụp đổ
Thiên đường sụp đổ
- Anh sẽ lạnh đấy!
Anh nhìn cô, khẽ cười. Anh mặc một chiếc áo cộc mỏng đi cạnh cô. Cơn gió không khiến bước chân của anh dừng lại. Cô định lấy chiếc sơmi quàng sau lưng đưa cho anh thì anh gạt lại. Cô vẫn cần nó hơn. Phải một lúc lâu hai người mới về tới nhà. Lúc ấy thì môi anh thâm sì và cơ thể lạnh ngắt như bị nhúng vào băng.
Nếu như cô có thể trở thành vợ anh, đó sẽ là phúc phận. Cho cả cô lẫn anh. "Con ngoan của bố, lại đây nào". Cô trở dậy vì âm thanh lạ. Chiếc đèn ngủ thắp nhập nhoạng. Anh lại nói mơ rồi. Cô vuốt nhẹ lên má anh, khuôn mặt anh lúc này ai dám nói là lạnh và hiểm. Cô hôn lên môi anh. Khi môi cô tách ra, tràng nói mơ kì quái lại vang lên. Thứ ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn ngủ vẫn toả đều trong căn phòng.
Dĩ nhiên việc đến với anh đầu tiên chỉ vì những tờ tiền. Cô là sinh viên năm thứ 3, nghèo đói và túng bần. Việc bám trụ ở thành phố quả chẳng phải dễ dàng. Và nếu anh không để mắt tới cô thì cuộc đời cô sẽ còn tồi tệ hơn vậy. Cô được mặc những bộ quần áo đẹp, nằm đệm êm, đeo những chiếc lắc bằng vàng và bất kể lúc nào cũng có thể lái xe tới một quán ăn sang trọng để ăn những món tự chọn. Những thứ đó khác hẳn với cuộc sống trước đây của cô. Có thể ví von anh là một Thiên Đường. Đứa nhỏ trong bụng cô chính là chìa khoá để bước vào Thiên Đường.
Cô nghĩ anh cũng rất yêu mình. Không hẳn chỉ vì chuyện xác thịt hay sinh ra một đứa nhỏ có ống đái. Anh yêu cô thực sự. Ánh mắt dịu dàng đó chẳng phải giả dối.
Khi nhận được kết quả siêu âm, cô thực sự hoảng sợ.
Lão bác sỹ đó luôn hí hoáy đủ mọi giấy tờ. Dáng vẻ lão có vẻ rất rụt rè và nếu bỏ lớp áo blue trắng ra thì ai biết được lão là một bác sỹ siêu âm có tiếng. Lão ngăn không cho cô nhìn vào màn hình, mà dù có nhìn chắc cô cũng chẳng hiểu gì. Màn hình đen ngòm, ở giữa có cái cục đen sì.
Tờ xét nghiệm này, cô sẽ đưa cho anh ư? Anh sẽ điên lên mất.
- Ông thử xét nghiệm lại đi.
- Tôi xét nghiệm cho cô hai lần rồi. Khám nữa cũng thế thôi.
Cô hoảng sợ, mắt cô đỏ au ảu. Cô sờ xuống bụng. Cái khối thịt chỉ chờ ngày chui ra này không lẽ là một con quỷ cái.
Cô bảo "Để tôi xem có đúng là con gái không ?"
- Cái cô này hay nhỉ ? Xong rồi thì thanh toán rồi về. Ai cũng như cô thì có mà loạn.
- Này nhé - Lão bác sỹ bấm chiếc máy tính con - Phí...Phí...Tổng cộng là...
Nước mắt cô trào ra. Tiếng bước chân qua lại dội từ ngoài vào khiến cô thêm hoảng loạn. Cô sờ xuống bụng, con ranh không còn đạp nữa. Cái cục thịt này, cô phải làm sao.
Cô lau mắt, cô lầm bầm "Con nào thì cũng là con. Mình sẽ nói cho anh ấy hiểu"
Cô nhắm mắt hồi lâu rồi rút hai tờ 500 ngàn đưa cho bác sỹ " Không cần trả lại". Khi kéo nắm cửa, cô có nghe thấy lão bác sỹ khẽ thở dài. Tiếng thở gấp rút, cứ như vừa trút được gánh nặng.
Anh vẫn ngồi ở ghế chờ. Hai tay anh đặt xuống gối. Anh không có vẻ gì là nôn nóng hay hồi hộp cả. Anh nhìn xuống đất. Cô đứng chếch phía anh một đoạn và cô cứ đứng vậy thôi. Khối thịt kia lại đạp nhưng cô không thấy đau. Cô run rẩy, tờ giấy xét nghiệm rơi khỏi tay cô. Và có lẽ như một sự dàn xếp, cơn gió quái ác đã cuốn tờ giấy đó tới được chỗ anh ngồi. Anh cúi xuống nhặt mảnh giấy và im lặng hồi lâu.
Anh nhìn về phía cô. Ánh mắt sắc lạnh khiến cô ớn lạnh và nếu không phải sau lưng cô là cánh cửa được khoá chặt thì rất có thể cô đã ngã ra. Anh gấp tờ giấy làm tư rồi cầm nó trên tay, anh ngồi dậy. Tiếng giày gõ cồm cộp trên nền nhà. Họng cô nghẹn lại. Cô định lùi ra sau thì thấy vướng vật gì đó. Là cánh cửa phòng khám. Cánh cửa lành lạnh đã bịt mất đường lui của cô.
Anh chậm rãi bước tới, vẻ mặt lạnh tanh. Trong con mắt đó không hề có sự giận dữ, cũng không có vui mừng, buồn bã hay thất vọng. Đôi mắt anh xám xịt không chút cảm xúc. Cơ mặt anh bình thản và cô khó có thể biết được thứ đang cháy trong lồng ngực anh lúc này là gì. Khi anh bước gần tới cô thật sự hoảng loạn. Cô nép về phía sau thì vướng cửa, chạy lên trên thì vướng anh. Nơi cô đứng đã thành ngõ cụt. Hơi thở cô gấp hơn, cô ôm lấy bụng như để che cho đứa bé.
Anh đứng trước mặt cô. Cô lảng tránh ánh mắt đó. Tay anh giơ lên, bàn tay đó sẽ chạm vào đứa bé ư, anh sẽ bóp vụn nó ra hay sẽ giáng vào đó một nắm đấm ? Cô nhắm mắt, mồ hôi tuôn nhễ nhại. Đầu cô cúi xuống, hai tay ôm ghì lấy bụng. Bàn tay anh đang khum lại.
- Em sao vậy? Chúng mình về nhà thôi!
Cô mở mắt ra, bàn tay của anh đang đặt vào má cô. Anh nựng vuốt khiến cơn hoảng loạn của cô dịu bớt. Cổ họng cô giãn ra đôi chút.
- Về nhà ư?
- Hay đi ăn cháo tim gan. Anh biết một quán nấu rất ngon.
- Con..