Polly po-cket
Tên ăn trộm

Tên ăn trộm

Tác giả: Sưu Tầm

Tên ăn trộm


Cũng từ sau đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đi theo chị làm người canh chừng đầy nhiệt tình mà chưa từng vặn vẹo, lý do lý tứ thêm một lần nào nữa. Tôi là tên ăn trộm.


Tên ăn trộm


Rồi chị rời bến lên núi sống cùng mấy chú của tôi. Nhà tôi về bên bến giữ gìn, hương khói chút gốc rễ nội để lại. Lòng tôi vẫn nhớ đau đáu những bữa “đi nò” cùng chị. Tôi thèm được làm tên ăn trộm bên chị thêm một lần nữa.


Tôi lớn lên, cuộc sống mưu sinh kéo dài khoảng cách giữa tôi với bến sông quê dào dạt hôm nào. Cả tôi và chị đều đã yên bề gia thất. Con bé “trộm vặt” năm xưa đi vào ký ức, để sáng nay dần dật ùa về trên gương mặt non tơ của cậu bé đang hùm hụp húp sạch tô bún trước mặt tôi lúc này. Cậu bé vừa thò tay móc từ túi tôi ra tờ năm trăm ngàn xanh mướt.


“Con cảm ơn cô! con phải đi đây.” Cậu bé đứng dậy, vội vã quay đi. “Con đi mô bây chừ?” “Con đi tìm mẹ!” “Tìm mẹ?” Thằng bé ngần ngừ một chút ra chiều suy nghĩ. Xem chừng, tôi cũng là người đáng tin, nó ngồi lại ghế, mặt cuối gằm xuống đất “Ba mẹ con li dị lâu rồi. Ba có vợ khác nên không thương con nữa. Ba bận chăm sóc mẹ hai với em Ti. Con trốn nhà đi tìm mẹ, con nhớ mẹ. Con nghe mẹ hai nói mẹ con ở gần đây nhưng con tìm hoài mà không thấy. Con đói quá nên mới làm liều, cô tha lỗi cho con, nghe cô!”


Tôi ngỏ ý đưa thằng bé về nhà. Nó đứng lặng im lâu thật lâu rồi gật đầu đồng ý “Cô đứng nói với ba con đã ăn trộm nghe cô, ba đánh con chết mất”.


Người đàn ông độ ba bảy, ba tám tuổi ra mở cửa. Ngôi nhà hai tầng khang trang, sân vườn đẹp đẽ, chiếc ô tô màu ghi bóng loáng bên thềm. “Cô tìm ai?” Thằng bé lừng khừng bước tới. “À! lại là cái thằng mất nết ni, mi lại gây họa nữa rồi chứ chi”. Bàn tay giơ lên chực vụt vào đôi má non tơ của đứa trẻ. Tôi ngăn vội “Không! Thằng bé con anh ngoan lắm. Nhờ cháu mà em mới tìm lại được cái ví bị đánh rơi trong chợ. Em đưa cháu về nhà để trực tiếp cảm ơn gia đình đã nuôi dạy cháu bé tốt thế này.”


Tôi quay về mà lòng buồn não nuột. Ngày xưa, tôi và chị ăn trộm vì thiếu đói, vì bố mẹ không thể lo nổi bữa cơm cho con. Bây giờ, cậu  bé đang sống trong nhung lụa nhưng vẫn phải ra chợ móc túi. Nó đi tìm chút tình thương bị cướp mất.


                                                                   Xuân Võ