Teya Salat
Cô đơn cũng không khóc

Cô đơn cũng không khóc

Tác giả: Sưu Tầm

Cô đơn cũng không khóc

"Chợt nhớ những ngày mà tuổi trẻ là thứ tiên dược thần kì. Niềm kiêu hãnh bước qua mặt trời trên mỗi chuyến đi..."


***


K bảo với tôi hãy ở lại.  


Năm đó tôi 18 tuổi, kiên quyết kéo chiếc va li đầy từ điển, nồi cơm điện, áo dạ bông chần, tiến vào phòng cách li không một chút do dự chần chừ. Sân bay Nội Bài, sảnh quốc tế, người la liệt, túi xách hành lí la liệt. Tôi đi thẳng mình, sự dũng cảm ánh lên trong đáy mắt. K ở lại phía sau, yên lặng, bàn tay từ từ tuột khỏi tay tôi.


K dặn "Hãy cẩn thận. Cô đơn cũng không được khóc!". Tôi gật đầu, mỉm cười. Những lời yêu thương đột nhiên không nói được. Cứ tắc nghẹn nơi lồng ngực. Thành một nỗi buồn lấn cấn kéo dài đến suốt nhiều năm tháng sau này.


30 phút sau, trong phòng chờ. Trước mắt mình, tôi thực sự nhìn rõ một vùng trời từ nay khuyết mất bóng hình K. Máy bay chuẩn bị cất cánh. Trái tim chao đảo.


Cô đơn cũng không khóc


***


Paris. Mùa thu.


Căn hộ áp mái hình chữ nhật 12 mét vuông, có một ô cửa sổ nhỏ vừa lọt thân hình bốn mươi bốn kí, một mét sáu mươi của tôi. 8h sáng bắt đầu vào học. Nhà ở tận vùng ngoại vi số 5, ngồi RER mất gần một giờ đồng hồ, đổi tàu 2 lần nữa thì đến trường.


Buổi trưa hâm nóng hộp cơm mang theo, ngồi ở giữa một rừng lá vàng, nghĩ giờ này chắc K vừa ngủ dậy. Hà Nội còn nóng lắm. Ở đây đã phải mặc áo len nhẹ, quàng khăn, đi ủng. Không có lấy một chút bụi nào.


Đi học thật vất vả. Vì không thể ghi bài kịp lời thầy giảng, cuối buổi học nào cũng phải mượn bài bạn để chép lại cho đủ. 7h tối, đeo tạp dề, bắt đầu giờ phục vụ ở nhà hàng Việt Nam. Nghe người phụ nữ gốc Hoa nói tiếng Việt giọng dè bỉu, chê bai. Tất cả những hành trình này, mỗi lần K hỏi tôi đều bảo "Paris rất vui. Đi học rất thích. Đi làm rất tốt." Những lời yêu thương vẫn tắc nghẹn trong lòng.


K lại dặn. Cô độc cũng không được khóc.


Tôi không khóc. Thật lòng. Mùa đông đầu tiên tuyết trắng xóa Paris chỉ sau một đêm tháng Mười Một. 6h sáng, mà trời vẫn tối om, hóa ra tuyết đã phủ kín cái ô cửa kính duy nhất trong nhà. Tôi lót một cái xô ngay bên dưới, khe khẽ mở chốt. Tuyết đổ phịch xuống, rơi vãi xung quanh, lấp lánh. Những ngón tay rón rén chạm vào thứ bông xốp lạnh. Giật mình nhớ đến hơi ấm từ bàn tay K. Nước mắt rịn ra. Muốn nói một lời yêu thương quá đỗi. Gọi điện cho K, ở đầu dây bên kia, giọng K ấm áp. "Ấy đang nghẹt mũi đấy à?"


Không được. Cô đơn cũng không được khóc phải không...


Cô đơn cũng không khóc


***


Lyon. Mùa Xuân.


Cái chồi non bé tí ở bệ cửa nhà Ella rất đẹp. Nó được phủ một lớp nhung tơ ở bên ngoài, thuần khiết và ấp ôm nhiều hi vọng. Tôi nghĩ thế.


Ella nói ở Lyon lúc mùa xuân, kể cả những dòng sông cũng hát. Ừ, có thể lắm, hai con sông ấy ôm lấy thung lũng này miệt mài. Đứng trên Passarelle Paul Couturier mà cứ ngỡ là đang ở Hà Nội, một ngày đẹp trời vòi vĩnh K dắt đi xem con rùa ở đền Ngọc Sơn, quả quyết đó là một khúc gỗ mục xấu xí bị đánh véc ni.


Lang thang trong kí túc xá INSA giờ nghỉ trưa thể nào cũng gặp học sinh Việt Nam nói giọng Hà Nội ngồi đầy các dãy bàn ăn. Ra đến Guillotiere thì tôi va vào Nguyên. Thời khắc ấy cứ bỡ ngỡ trong lòng. Nhắm mắt mở mắt, đột nhiên nhìn thấy nhau mới nhận thức rõ, 9 năm đã trôi qua như nắm cát dù có cố giữ chặt cũng luồn qua kẽ tay mà rơi hết cả. Nguyên cao lớn, vững chãi, không còn là cậu nhóc tóc đinh mỗi ngày đều để kẹo trong học bàn tôi nữa.


Chúng tôi cứ nhìn nhau. Mối tình đầu của mình. Vào một sớm mùa xuân, đột nhiên xuất hiện. Diệu kì cũng được mà định mệnh cũng được. Nguyên tiến gần đến, đỡ lấy đống túi xách đi chợ nặng trĩu trên tay tôi. Mối tình đầu của mình. Đã trưởng thành. Đã là một người đàn ông thực thụ. Dù nụ cười răng khểnh kia vẫn không hề thay đổi. Mối tình đầu của mình. Trong veo.


Cô đơn cũng không khóc


***


Hà Nội. Tết.


Mưa phùn lất phất. Đêm 28, tôi đi bộ cùng K nhiều vòng trong phố cổ. K mua cho tôi một xiên thịt nướng thơm lừng. Thỉnh thoảng dừng lại ở góc đường, ánh đèn vàng âm ấm, K sửa lại khăn cho tôi.


"Paris về nên chê Hà Nội không đủ lạnh hả?". Tôi ôm chầm lấy K. Giữa phố. Đầu dụi vào ngực K hít hà. Những lời yêu thương vẫn tắc nghẹn nơi lồng ngực. Cho đến nhiều năm tháng sau này vẫn không tài nào hiểu được. Lí do gì mà chẳng bao giờ nói một lời ngọt ngào với nhau trọn vẹn. Không yêu. Không nhớ. Không thương. Và cũng không khi nào hỏi nhau tại sao lại vậy.


Có lẽ khi đối diện với những thứ chênh chao không rõ tương lai. Chúng tôi đã sợ hãi không dám tạo nên kỉ niệm cho nhau. Bằng lời.