XtGem Forum catalog
Biển đời người

Biển đời người

Tác giả: Sưu Tầm

Biển đời người

Trở về, tôi sốt cao, vết thương sưng húp. Mẹ tôi lo cơm cháo hơn một tuần. Bim không biết tôi ốm, có lẽ còn lo cho ngày đi...


***


Ba năm sau. Tôi đã lên bậc, tăng lương hai lần. Làm được bao nhiêu tiền nướng hết vào thuốc lá. Tính lầm lì, cả ngày chỉ biết làm.


Đi làm về, chưa thay áo, tôi nghe mẹ nói:


- Con Bim mới về, có bồng con qua đây thăm.


- ...


- Lấy chồng Việt kiều, đi Tây về mà không mập, lại còn gầy đi nữa chớ.


- ...


- Sao Măng im như thóc không nói gì cả vậy?


- Thì có gì đâu mà nói. - Tôi ư hử.


Mẹ tôi im. Nửa như cụt hứng, nửa lại như mừng thầm. Mừng cho con trai đã quên khuấy chuyện xưa.


Hơn tuần sau, Bim gọi điện cho tôi.


- Nghe mẹ nói lụt năm nào anh cũng vào dọn cho mẹ, em cảm ơn anh nhiều lắm!


Lâu lắm mới nghe Bim nói - giờ giọng Bim khác xưa, từ tốn, buồn buồn. Cái vẻ buồn làm lòng tôi bỗng chùng xuống. Muôn vàn điều muốn nói mà sao chẳng nói được gì. Lâu quá lầm lì đã thành thói quen, phản xạ nói năng hầu như chẳng có. Mãi mới kiếm được một câu để nói:


- Em gắng giúp mẹ sửa cái nhà. Ở có một mình mà năm nào cũng vất vả.


Bim ấp úng:


- Thương mẹ lắm mà chưa làm sao được anh ạ. Tiền chồng, chồng giữ, tiền vợ, vợ giữ, em mới sang đâu làm được bao nhiêu...


Tôi thở dài:


- Nghe mẹ anh nói, em gầy hơn trước?


- Dạ, em đi làm xa lắm, mỗi ngày đi về phải ngồi trên xe điện ngầm hơn bốn tiếng đồng hồ. Ngồi trên xe chẳng biết làm gì, cứ nhớ nhà, nhớ hồi xưa...


Hai tiếng " hồi xưa" nghe sao mà âm vang. Tôi lặng yên, bồi hồi lắng nghe tiếng rung ngân của hai chữ đơn sơ ấy.


- Hồi xưa, anh tốt với em nhiều lắm. Khi ra đi, em cứ nghĩ sau này giàu có sẽ đền công anh...


Giọng Bim nghẹn như sắp nức nở. Bỗng dưng, nước mắt tôi ràn ra không giữ nổi.


- Bim ơi, lớn rồi, sao còn nói ngơ ngơ?


Chiều đó, tôi về lại Trà Am, ngồi một mình dưới gốc cây ươi bên suối. Nước cứ chảy xuôi, chảy mãi. Bim ơi, biết nơi đâu là biển của đời người.


Biển đời người


Trần Thùy Mai