Người thực vật
Người thực vật
Nó vẫn chưa thôi run rẩy khiến cô phải bế nó lên ôm vào lòng.
"Nhà em ở gần đây à?"
"Vâng, đi hết đoạn đường này là tới... Còn anh ở đâu ạ?"
"Anh cũng ở gần đây..."
"À... ra vậy. Anh đã gieo hạt giống đó chưa?"
"... Vẫn chưa, em ạ..."
"Ồ, sao vậy anh?"
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Chính lúc này cô mới chú ý đến vị khách của mình hơn. Gương mặt và giọng nói chẳng có gì đặc biệt - như những người khách khác đến đến đi đi khỏi cửa hàng, không gợn lòng và đọng lại trong cô bất cứ điều gì. Thôi thì những câu xã giao có lẽ cũng nên kết thúc ở đây - cô nghĩ thầm.
"Tên anh là Bách... Anh... có thể biết tên em không?"
Để làm gì nhỉ? – Cô tự hỏi. Nhưng rồi cô vẫn nở nụ cười "bán hàng" đã quá nhuần nhuyễn với anh ta.
"Dạ, em là Lan..."
"Ừ... cho... cho phép anh về cùng em nhé..."
Vị khách hàng này thật không bình thường chút nào.
"Vâng..."
Cô là thế, bên trong và bề ngoài luôn luôn là hai nửa trái ngược nhau. Có lẽ điều duy nhất mà cô quan tâm là Mộc Nhân của mình.
Chỉ cần Mộc Nhân là đủ rồi...
Dọc đường về,không ai nói với ai lời nào. Dù chỉ là xã giao, cô vẫn cảm thấy không hề thoải mái khi phải đi cùng người chẳng hề quen thân. Pô Pô cũng vậy, nó rúc vào người cô mà vẫn chưa thôi run rẩy. Mắt cô hướng về những người đi đường khác, hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cố gắng cứu vãn bầu không khí tẻ nhạt này. Trên đường, ai ai cũng đi chơi với Mộc Nhân. Người người Mộc Nhân, nhà nhà Mộc Nhân. Từ lúc nào, Mộc Nhân đã là điều không thể thiếu của cuộc sống loài người. Cũng như thời đại trước, một thời người ta chỉ chăm chăm dán mắt vào iPhone, iPad bất kể khi nào, bất kể ở đâu.
Vài câu hỏi từng trồi lên tích tắc trong Lan nhưng nhanh chóng biến mất.
Phải rồi, với cô và bao nhiêu người khác, chỉ cần Mộc Nhân là đủ rồi...
Cuối cùng cũng đến nơi. Cuối cùng sự im lặng cũng được xóa tan.
"Đến nhà em rồi à..."
"Vâng..."
"Vậy... anh về nhé..."
"Vâng..."
"À, số điện thoại em cho anh lúc chiều, khi cần anh có thể nhắn tin đúng không?"
"Đúng rồi anh, anh gọi điện hay nhắn tin đều được, em sẽ tư vấn cho..."
Cô mở cổng bước vào nhà. Người khách hàng tên Bách kỳ lạ vẫn đứng đó, dõi theo cho đến khi bóng cô mất hút sau cánh cửa.
***
"Ma...ma..."
Nghe tiếng Pô Pô lay dậy, Lan biết một ngày mới đã bắt đầu. Từ lâu, Mộc Nhân đã được thay thế hẳn cho những chiếc đồng hồ báo thức đinh tai nhức óc. Chúng chắc chắn còn hơn một người bạn của con người – hẳn vậy rồi, cô nghĩ.
"Ma...ma...