Dạ cổ
Dạ cổ
Tài lắng tai nghe, ai hát lúc này? Tiếng hát nảo nùng thê lương làm sao. Từ tiếng một rơi vào thinh không, giọng hát đó run run nghe như bay lên từ một nơi xa xôi nào đó trong màn đêm mịt mùng kia.
Chàng ....hởi chàng có hay...
Đêm ...thiếp nằm luống những sầu tây....
...... Mau trở ....lại gia đàng...
Cho... én nhạn.... hiệp đôi...
Tài cảm thấy mồ hôi mình chảy dọc sống lưng, tiếng hát ngày càng gần, càng gần, giờ nghe như tiếng khóc than nức nở gọi hồn người. Bà lão mù đang bệnh sắp chết, vậy thì ai hát?
Trời nổi gió, cánh cữa gỗ bật tung, Tài nhìn ra bên chái nhà, kinh hãi, trên chiếc giường được ánh trăng mờ chiếu rọi một người phụ nữ xõa tóc ngồi đung đưa chân hát, Tài cứng người, anh nhìn thấy máu từ trên cổ bà ta đang chảy đầm đìa trên áo, chảy dài thành vũng trên giường. Không dám nhìn thêm, anh cố hết sức bình sinh bỏ chạy vào phòng, đóng chặt cữa, rồi cả đêm, tiếng hát đó cứ văng vẳng bên tai, xen lẫn tiếng khóc thê lương. Tài cứ chịu trận như thế với sự sợ hãi tột cùng, cho đến gần sáng đến khi tiếng gà cất lên, anh nhận ra tiếng hát im bặt, Tài mệt quá thiếp đi.
Cầm mấy nén nhang, Tài quỳ xuống chân giường, lầm rầm khấn vái. Cầu mong oan hồn người đã khuất được siêu thoát. Đoạn anh cắm nhang phía đầu giường, mấy cây nhang vừa cắm xuống thì chợt gió nổi lên thổi tắt hết, thổi bay tàn tro lên mặt giường. Tài loạng choạng vì bụi bay vào cay xè mắt, anh vịn vào mép giường, tay chạm vào thứ gì đó, Tài đưa tay dụi mắt một mùi tanh tưởi từ tay anh sộc vào mũi khiến anh buồn nôn, nhìn kỹ, Tài rú lên, tay anh dính đầy máu, anh run run nhìn xuống giường, nơi vết chém trên giường trào lên đầy máu tươi. Kinh hãi tột cùng Tài bước lui, té sấp xuống đất. Một tiếng thét xé tai vang lên, Tài quay người, trước mặt anh xuất hiện một người đàn ông, hai con mắt trợn lên vằn những tia máu trên khuôn mặt đầy sát khí, anh nhận ra khuôn mặt đó, khuôn mặt trên bàn thờ, là ông Quyền. Ông ta cầm trên tay một con dao to dài, xăm xăm bước đến chổ Tài như một đao phủ đòi mạng, hắn ta vung dao lên, Tài muốn hét to lên cầu cứu nhưng lưỡi anh cứng lại chỉ phát ra những âm thanh ú ớ. Khi con dao chém xuống ánh lên ánh sắc lạnh, anh nhắm mắt lại. Máu, máu từ đâu phun vào mặt anh nhòe cả mắt, ướt đầm cả áo, Tài mở mắt ra chỉ thấy đỏ ối một màu máu tanh. Máu của anh chăng? Qua màn máu, Tài thấy người phụ nữ nằm trên giường, cổ bị chặt đứt lìa, đôi mắt còn chất đầy uất hận, đôi mắt đó ánh lên loang loáng trên lưỡi dao còn ròng ròng máu của tên giết người. Chợt bên tai Tài nghe văng vẳng tiếng hát:
.......Đêm luống trông tin bạn
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu
Vọng phu vọng luống trong tin chàng
Sao nỡ phủ phàng......
Cơn sốt cao khiến Tài nằm liệt giường cả tuần. Ông bà Sáu thay nhau chăm sóc anh. Ông Sáu đoán chừng Tài bị thất tình mà đổ bệnh nên ông cứ lựa lời khuyên răn. Sau khi nhờ người mang chiếc giường trả về nhà cũ, nhà ông Quyền.Vài ngày sau, Tài đã khỏe lại nhiều, anh bước xuống giường ngồi uống trà với ông Sáu, ông mới sang mang cháo cho anh.
- Tao mới đi đám ma về. Bà Hai mù chết rồi!
Tài giật mình:
- Chết rồi? Chết lúc nào?
- Cách đây hai hôm. Bà ấy bệnh nặng quá. Khổ! Tới lúc chết mà chẳng đủ tiền mua nổi hòm, bà con trong xóm phải lo hết. Ông Sáu đằng hắng:
- À, mà có chuyện này mày chưa biết, trước khi chết bà ta có trăn trối lại
cho thím Sáu với mấy người trong xóm chuyện ngày xưa. Thì ra bà vợ cả lúc trước chết là do ông Quyền chém đó, chứ không phải cướp.
Tài bất giác rùng mình, cảnh tượng giết người ghê rợn trong mơ lại hiện rõ.
- Ông Quyền tuy có nhân tình bên ngoài nhưng với vợ thì ghen rất dữ dội , bà Hai mù lúc đó muốn vào làm vợ ông ta biết vậy nên rắp tâm vu khống bà cả ngoại tình, mong ông Quyền sẽ đuổi vợ đi. Nhưng không ngờ, giận quá mất khôn, ông ta đang tâm chém chết vợ, rồi sau đó vu cho bọn cướp.
Ông Sáu thở dài:
- Sau bao nhiêu năm, tới lúc chết bà ta mới nói ra tội ác của mình, chắc mong là được nhắm mắt xuôi tay. Thằng Lâm nghe được cứ kêu trời, kêu mẹ nó chết thảm quá, oan quá.
Tài chạnh lòng, thương cho người phụ nữ vắn số, bạc mệnh, cũng khắc khoải cho tình đời đen bạc. Giọng ông Sáu trầm ngâm:
- Bà Hai mù trước khi chết còn bảo là bao nhiêu năm qua bà ta bị bà cả bám theo, và cái người hát bài Dạ cổ hoài lang đó bao nhiêu lâu nay, không phải bà ta, mà là oan hồn bà cả...
Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh Tài cũng như người trong vùng rất lâu sau đó...
...Từ là ....từ phu tướng..