Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ám

Ám

Tác giả: Sưu Tầm

Ám

"Truyện kinh dị số 1"


Màn đêm bao trùm nuốt chửng muôn loài, tiếng gió hú kết hợp với tiếng chim lợn kêu đập từng hồi liên tiếp vào cánh cửa phòng bệnh số12, căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang tầng 2.


***


Góc phòng tối om, An ngồi co mình lại, không ngừng vò mái tóc ngắn rối tung.


Âm thanh bên tai vẫn chưa ngớt, thứ âm thanh rè rè, tựa như âm thanh của chiếc loa hỏng kết hợp với âm gió kéo dài rít từng hồi run rẩy.


"Mình.... đau lắm, cứu... cứu mình với, đưa mình ra đi."


An lùi lại, ép sát mình vào góc tường, chỉ muốn nhập mình vào bức tường lạnh lẽo kia, để thoát khỏi sự ám ảnh ghê sợ này.


Ám


Tiếng kêu khóc cuối cùng cũng dứt, An từ từ rút đôi tay đang vò đầu xuống, e dè ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.


Vừa hé mắt ra, hình ảnh đáng sợ ấy lại hiện ra trước mắt cô.


Trên nền nhà lát đá, người con gái nửa người trên đã bị nghiền nát, phần dưới trương phình tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đôi mắt dị dạng bị ép mỏng hướng về cô, vằn lên những tia máu.


"A....a...a"


An hét lên, tiếng hét vang vọng trong hành lang bệnh im lìm.


Tiếng hét vang lên, không một sự đáp trả. Giống như điều thường lệ, những người ở bệnh viện này đã quá quen thuộc với tiếng hét giữa đêm khuya ấy, họ không quan tâm và cũng chẳng thèm để ý. Mà dù để ý đi chăng nữa thì ở đây còn gì ngoài những bệnh nhân tâm thần, khi tiếng hét vang lên, nếu có sự đáp trả thì lại là những tiếng hét kinh hoàng hơn vậy mà thôi.


Người con gái nửa người bị nghiền nát kia run rẩy, lê lết từng chút một lại gần An, khoảng nhà nơi cô ta quệt qua mơ hồ cũng có thể thấy máu thịt hỗn độn, còn một thứ nhầy nhầy nhớp nhớp ứa ra từ cái lỗ tai đã bẹp nát của ta... có vẻ như là óc người.


"Đưa... mình ra... đưa mình ra đi."


An sợ hãi, cả người run rẩy tiếp tục lùi lại, nhưng cả người cô đã dính cả vào tường rồi, muốn lùi cơ bản là không thể.


Đôi tay nhầy nhụa kia vẫn tiếp tục vươn tới, vươn tới rồi, lại liên tục cào ống quần trắng tinh của An, biến nó thành một mảng đỏ sậm, bầy nhầy, kinh khủng như cơ thể cô ta hiện giờ.


Vậy là một đêm nữa lại trôi qua trong nỗi kinh hoàng...


Tiếng mở cửa vang lên, An đẩy ngã y nữ y tá, nhanh chóng lao ra khỏi cửa. Đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng hơi nheo lại, cả thân hình nhỏ bé chạy liêu xiêu trên đường. Phía sau cô, cô gái nửa trên bị nghiền nát lướt nhanh trên mặt đường.


"Cậu muốn bỏ rơi mình... cậu muốn bỏ rơi mình."


Tiếng khóc tru tréo vang lên, kéo dài, run rẩy, rít lên từng hồi. Cô ta đưa cánh tay bị nghiền nát một nửa ra, túm lấy cổ chân trắng bệch của An.


"Áaaaaaaaaaaaaaaaaa"


An ngã sấp xuống, lòng bàn tay ma sát với mặt đường bị trầy một mảng.


"Tha cho mình đi, xin cậu đấy, buông tha cho mình đi."


An chắp tay, van xin, nước mắt rơi không ngừng.


"Cô à, cô không sao chứ." – Một bàn tay đặt lên vai An, giọng nói trầm thấp ấm áp.


Gặp được vị cứu tinh, An nhanh chóng quay người lại, túm tay chàng trai kia.


Cả người cô sững lại, khuôn mặt đông cứng.


"An, sao em..."


Nam nhìn người con gái trước mặt, đây là người con gái anh đã từng yêu sao. Hoàn toàn khác. Cô hiện giờ đầu tóc rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt, hoang mang, quầng mắt thâm đen, trên người là bộ quần áo trắng rộng thùng thình, đôi chân trần dính đầy cát.


"Sao em lại trở thành như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."


An ngây người nhìn Nam, bộ dạng hiện giờ của cô, thật đáng xấu hổ mà.


Từ xa, tốp người mặc áo trắng thi nhau chạy tới. Hốt hoảng nhìn vào đám người kia, An sợ hãi, níu tay Nam chặt hơn.


"Đưa em ra khỏi đây đi, xin anh."


Nam chần chừ không biết phải làm sao, nhưng nhìn vào đôi mắt An, đôi mắt chứa niềm tin tuyệt đối kia, anh không suy nghĩ gì nữa mà dìu An lên, đỡ cô ra xe của mình.


Ám


Trong căn trọ nhỏ, ngồi đối diện Nam, ánh mắt An vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi.


"Tại sao em lại trở thành như vậy?" - Nam cất tiếng, giọng nói trầm buồn.


Không để ý câu nói của Nam, An co người cố tránh hình ảnh đang rọi vào mắt mình.


Nhận thấy sự bất thường của An, Nam tiến lại, quỳ một gối xuống nắm chặt đôi tay lạnh băng của cô.


"Nói cho anh nghe đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."


"Ra khỏi đây, ra khỏi đây đi được không." – giọng An run rẩy.


An quay ngoặt đầu về một phía, người run lên từng đợt.


Nhìn thái độ của An, Nam lắc đầu khó hiểu.


"Em làm sao vậy."


"Ở kia..." – Tay An run rẩy chỉ về phía Nam vừa ngồi. – "Ở kia có người treo cổ, tóc cô ta rũ xuống, thỉnh thoảng cô ta lại ngẩng đầu lên lưỡi thè dài ra, cả người cô ta lắc qua lắc lại rất đáng sợ, mau ra khỏi đây đi, ra khỏi đây đi."


An lắc tay Nam, cầu xin anh.


Nghe lời nói của An, xương sống Nam lạnh rợn lên. Anh cẩn trọng quay đầu lại, nhìn phía sau mình, rồi gượng nở một nụ cười.


"Vậy anh đưa em ra ngoài."


Khoác lên người An chiếc áo gió của mình, Nam đỡ An đứng dậy.


Ngồi trong một quán ăn nhỏ, trên bàn ăn, hai đĩa cơm chiên trứng im lìm nằm đó.


"Em hãy ăn đi."


Nam nhét chiếc thìa vào tay An.


"Sau đó kể anh nghe những chuyện đã xảy ra. Tại sao em lại bị nhốt ở bệnh viện...