Xà lục tươi
Xà lục tươi
“A! thời cơ đã đến. Chắc cô ta hết chịu nỗi rồi chứ chi. Thế nào hôm nay mình cũng bắt cô ta đồng ý ký vô đơn li dị cho mà coi”. Đào Đại Hoàn thấy chiến thắng như đang cận kề. Hắn tí tửng đến đón Hằng.
Bữa cơm với đầy đủ sơn hào hải vị nhưng Đại Hoàn vẫn hất bên này, gạt bên kia “Như ri mà cô biểu ngon à! còn biểu tui đưa bạn về, thiệt hiết chịu nỗi cho cô mà!”
May sẽ cười, đứng dậy, xuống bếp bê lên đĩa thịt nho nhỏ thơm ngào ngạt. Đại Hoàn gắp nhanh một miếng cho vào miệng. Vị ngọt đậm đà lan tỏa khắp vòm miệng, hương thơm lạ và đặc biệt vô cùng. Hắn thấy ngon, ngon lắm nhưng đang diễn kịch nên đành luyến tiếc nhổ toẹt miếng thịt xuống nền “thịt chi mà tanh quá trời tanh ri hả?” “Không ngon hả anh? Rứa chờ em chút xíu, món ni chắc chắn anh không thể chê vào đâu được”.
Đợi May quay đi, hắn hí hửng nhìn theo chờ đợi giây phút hoan hỉ. Hắn nghe có tiếng đánh “bạch” rõ to, giòn tưng và dứt khoát dưới bếp. Vợ hắn bước lên, tay bưng cái đĩa khá lớn, bên trên đậy chiếc nắp Inox vừa khéo. Hắn hồi hộp nhìn chiếc đĩa được đặt xuống ngay ngắn giữa bàn.
Không đợi May kịp ngồi trở về ghế, Đào Đại Hoàn với tay mở nắp đậy đĩa thức ăn.
Như một cái lò xo, hắn thả cái nắp Inox rơi lẽng xẽng xuống nền, hất mạnh chiếc ghế ra sau, lùi xa khỏi bàn mất năm bước. Bên cạnh hắn, ả tình nhân tên Hằng ôm lấy mặt hét toáng lên kinh hãi, chạy ra khỏi bàn.
Trên đĩa, một con rắn lục xanh lè to bằng ngón tay cái nằm khoanh tròn, cái đầu mới vừa bị đập nát gác lên trên.
“Cô làm chi rứa hở?”
May thản nhiên thò đũa gắp đầu rắn nâng cao để mấy giọt máu tươi nhỏ dài xuống đĩa.
Chưa bao giờ Đại Hoàn nhìn thấy một May như thế. May của hắn lâu nay đến con chuột chết còn không dám đụng tới. Món cháo lươn nấu sẵn ngoài chợ mua về, May không dám nhìn. Vậy mà, trước mặt hắn lúc này, May tự tay bắt rắn, đập đầu dọn lên đĩa mời hắn dùng. Hắn rùng mình hết nhìn đĩa rắn đến nhìn cô bồ nhí rồi quay sang nhìn vợ không nói nên lời.
“Anh Hoàn!” Giọng May vẫn dịu dàng và điềm tĩnh đến lạ. “Em biết anh đã chán em, muốn đi tìm nguồn vui mới. Nhưng em vẫn chưa thể nào nguôi những ngày tháng chúng ta bên nhau, vui có, buồn có, sướng có mà khổ cũng nhiều. Mái ấm hôm nay không dễ chi có được. Hai đứa con, một trai, một gái tròn trịa, ngoan ngoãn. Em không đành lòng nhìn chúng có mẹ không cha hay có cha không mẹ. Mẹ chồng tuy đã từng khắt khe nhưng cũng đã sống trọn tình trọn nghĩa bao năm nên em không thể bỏ mẹ ra đi không phụng dưỡng. Làm người đàn bà, ai mà chẳng ghen. Chỉ là em muốn giữ thể diện trọn vẹn cho cả nhà. Anh chê em, em biết nên đã tìm đủ mọi cách để hoàn thiện mình. Anh chê món này không ngon, em nấu món khác. Sản vật trên rừng dưới biển em đều cố tìm đủ để anh thử nhưng anh đều chê”.
May ngập ngừng mất mấy giây như để nuốt cơn nghẹn ngào. Cô đưa tay kéo váy để lộ bắp chân đang rỉ máu sau cuộn băng đỏ. “Nay em dùng chính thịt mình kho lên cho anh đổi khẩu vị. Nhưng anh cũng đã nhỏ toẹt nó xuống đất mất rồi. Món “xà lục tươi” này có lẽ làm anh thích cũng nên. Em đã tự tay tìm bắt và đưa lên mời anh”.
Đào Đại Hoàn đứng chết trâng nghe vợ “tuyên án”. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hắn tê buốt. May đã ghen, đã đau khổ đến cùng cực, đến độ có thể giết chết hắn ngay sau một nhát dao bén ngọt hay một cú đập giòn tưng như cú đập lên đầu con rắn độc. Nhưng May đã không làm thế bởi đó là vợ hắn, mẹ của các con hắn, con dâu của mẹ hắn. Người phụ nữ hiền từ đảm đang, nhân hậu, thảo hiền hết mực. Tất cả đã vượt lên trên nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn vô cùng mà May đang chịu đựng để bảo vệ mái ấm gia đình, chồng, con và cả mẹ chồng trong khi hắn cố vắt óc tìm kiếm trăm phương nghìn kế phá vỡ đi.
“Đại Hoàn ơi Đại Hoàn! Mày là tên khốn, mày không xứng đáng là con người mà!”
Hắn xấu hổ kêu lên rồi chạy vào phòng đóng kín cửa, một mình nghe nỗi nhục nhã xé tan tành từng thớ thịt, đoạn ruột, mãnh gan.
Hằng đứng đó đợi đến phiên mình bị phán xét. Thực ra, Hằng chỉ muốn tan ra thành khói rồi bay đi mất hút trong lặng lẽ nhưng đành bất lực.
“Cô Hằng, tôi biết cô rất rõ ngay từ những ngày đầu. Liệu đến bây giờ cô có biết mình là ai? Không phải ai khác mà là chính bản thân cô sẽ thay đổi được số phận của mình. Cô hiểu ý tôi?”
May tiễn tình nhân của chồng ra tận cổng. Lần đầu tiên, cô thấy lòng nhẹ tênh khi ôm chặt Hằng trong vòng tay ấm nóng của mình.
Hôm sau, trong hộp mail của Đại Hoàn có một email mà màu chữ đỏ rực “Đại Hoàn! Em là một gã điếm sống bằng cách moi móc tiền của đàn ông. Anh sẽ trở thành nạn nhân thứ mười của em nếu chị May không phải vợ anh mà thay vào đó là một người đàn bà khác.
Anh hiểu rồi chứ!
Xà lục.”
Bây giờ, Đại Hoàn đã hiểu vì sao May dọn cho hắn con rắn lục xanh lè, tươi rói. Và Đại Hoàn cũng nhận ra căn bệnh mê gái của hắn vĩnh viễn biến mất không còn một mấu rễ nhỏ nhoi nào nữa.
Với May, cô thầm cảm ơn miếng võ đánh ghen của người xưa để lại. Miếng võ không mới nhưng còn mãi hữu ích. Tuyệt chiêu chỉ có được khi ta cố giữ vững được lý trí trước mọi sự việc, kiên nhẫn và yêu bằng cả trái tim chân thành nhất của mình.
Xuân Võ