Như là nước mắt
Như là nước mắt
***
- Thuần, đừng uống nữa!
- Mặc Thuần!
- Được, thích thì Quân uống với Thuần, coi ai say trước.
Quân tóm chai rượu trên bàn, tu ừng ực. Hương im lặng ngồi nhìn, rít một hơi thuốc, rồi quẳng ra nụ cười nửa miệng:
- Đồ điên!
Chị nhìn Hương, hỏi con bạn thân cái câu nhiều lần chị đã hỏi:
- Tại sao lúc nào mày cũng cười được?
- Vì ngoài nụ cười ra, tao không còn biết giấu nỗi buồn vào đâu.
Cơ thể Quân quấn lấy chị, nóng hầm hập. Chị cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu của Quân. Nghiêm cũng có hơi thở này mỗi khi anh quấn lấy chị trong hơi men. Phải chăng tất cả đàn ông trên đời đều có cùng một hơi men như thế?
- Đừng Quân... Thuần không muốn. - Chị chật vật đẩy Quân ra khỏi người.
- Không! Thuần muốn! Đừng dối Quân, cũng đừng dối bản thân mình!
Chị ngả xuống, nhắm nghiền mắt, trốn khỏi ánh đèn vàng vọt trong phòng đang phủ lên cả hai. Thứ màu vàng phản trắc bám riết lấy chị. Quân chồm người, chị rúc lại, trốn dưới bóng Quân...
Chị nằm nhìn lên trần nhà, cánh quạt trần quay chậm, xua hơi nóng hầm hập của đêm mùa hè khỏi thân đàn bà trần trụi.
Quân ngồi hút thuốc, im lặng. Bỗng dưng, Quân nói bâng quơ:
- Đôi khi tình yêu chỉ cần hai người là đủ, đứa con... không có cũng không sao.
Chị cười phá lên, ngặt nghẽo, cười như điên dại.
Chị cười, nhưng nước mắt lại rớt ra, rồi chị khóc, tức tưởi. Quân bối rối ôm lấy chị, cố lau cho chị những giọt nước mắt chưa bao giờ ngừng chảy.
Ngày đó, khi biết tin chị sẽ khó có thai lại, Nghiêm cũng đã nói một câu như thế.
***
- Mày còn liên lạc với Quân không?
- Không.
- Ừ, nghe nói nó đi tu nghiệp ở nước ngoài rồi thì phải.
Hương lại gẩy tay cho tàn thuốc rơi xuống, vỡ tan.
- Tao khốn nạn phải không Hương?
- Ừ, mày khốn nạn lắm, nhưng mày khốn nạn với chính mày, vì chưa bao giờ mày dám sống cho bản thân mình cả.
Hương kéo chị lại gần, vòng tay ôm, có thứ gì đó rơi xuống vai chị, ấm nóng, như là nước mắt...