Insane
Một ngày...

Một ngày...

Tác giả: Sưu Tầm

Một ngày...

Tôi quay mặt vào tường, nước mắt trào ra đẫm gối.


Thế là lần nữa tôi nhìn những "đứa con" hờ hững vuột khỏi tay mình. Trời không cho!


Một ngày...


 


Tôi còn nhớ cảm giác ngất ngây của lần đầu tiên mặc chiếc áo bầu đến lớp. Cả những vũng nước mưa đọng trên sân trường, cả những cành cây sũng ướt, hình như mọi vật quanh tôi đều lấp lánh sáng ngời lên. Nhưng những ngày vui ngắn ngủi ấy tan biến rất nhanh khi tôi sẩy thai lần thứ nhất, rồi lần thứ hai cách đó không lâu. Cả anh, cả tôi bàng hoàng sửng sốt. Bóng tối mịt mù chụp xuống hạnh phúc chúng tôi.


Lần này chính anh lại ngồi bên giường nắm lấy bàn tay tôi mà nhắc lại câu nói của tôi ngày ấy rằng: "Lấy cái gì để chống đỡ, để vượt qua...". Tôi khóc nức lên. Làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng làm mẹ. Bác sĩ bảo rằng tử cung tôi không bình thường như những người phụ nữ khác. Sao lòng tôi rộng thế mà không đủ chỗ cưu mang giọt máu của tình yêu. Cái mầm sống tượng hình trong tôi chưa đầy ba tháng là không thể nào giữ nổi. Con anh đấy, con tôi đấy. Và rồi bác sĩ bảo... bác sĩ bảo... Tôi chẳng còn nghe, chẳng còn hiểu gì nữa cả. Tôi suy sụp hoàn toàn.


May mà lúc đó bên tôi còn có anh. Tình yêu của anh vực tôi dậy từng ngày, từng ngày một tập cho tôi quen dần với thực tại mà cả hai cần chấp nhận. Phải chấp nhận thôi. Anh cũng vậy. Tự lúc nào tôi biết anh đã phải tập giấu những thèm muốn khát khao khi nâng niu một đứa trẻ, tập nói cười để dối lòng, dối người rằng mình đầy đủ, mình thỏa mãn hoàn toàn. Tôi chợt rùng mình. Hai mươi năm vẫn không là vĩnh cửu. Mà cuộc đời này có cái gì là vĩnh cửu...


***


Lại có tiếng xe ngừng ngoài cửa. Lần này thì tiếng anh lẫn với tiếng cười giòn giã:


- Vào nhà đã.


- Thôi, em chờ đây cũng được. Em đang vội lắm.


Tôi biết đó là Khánh Mai. Anh hấp tấp bước vào chạy vội lên cầu thang. Thoáng thấy bóng tôi cô gái nhanh nhảu dựng xe bước lại:


- Em chào chị.


Tôi đẩy rộng cánh cửa:


- Cô vào nhà chơi.


- Chị cho em dịp khác. Em vội quá. Anh Thắng hứa cho em mượn mấy cái đĩa mà cứ quên tới quên lui.


Tôi cười nhìn vào khoảng không:


- Tính anh ấy vẫn hay quên.


Tiếng cười của Khánh Mai ngân như tiếng chuông.


- Hôm nay thì em theo về đến tận nhà. Thử xem trốn đâu cho thoát.


- Anh ấy không dám trốn đâu. Chỉ có điều quăng lung tung quá nên đôi khi tìm không ra.


Anh bước ra chìa cho Khánh Mai mấy cái đĩa rồi nửa thực nửa đùa:


- Chịu cô này. Hễ muốn cái gì là phải có ngay bằng được. Này, bí quyết của sự thành công là kiên nhẫn, phải biết đợi chờ.


Khánh Mai cười vang dài giọng giễu cợt:


- Vâng, thì em chờ vậy.


Cô gái nổ máy xe rồi sực nhớ điều gì quay lại hớn hở:


- Em quên, tối nay Valentine. Chúc anh chị một buổi tối thật hạnh phúc nhé. Ủa, mà sao anh không bao giờ chúc em hạnh phúc cả vậy?


Anh cười, kéo tôi vào nhà. Cánh cửa khép lại sau lưng chúng tôi cùng lúc với nét rạng rỡ trên khuôn mặt anh tắt lịm. Ánh nắng đã bị nhốt ngoài kia rồi. Tay anh đụng phải mép bàn. Một chiếc cài áo lại rơi xuống. Tiếng kim loại chạm khẽ vào sàn đá hoa sắc và gọn. Anh quay lại:


- Em vẫn chưa mang vào trường tặng các cô à?


Tôi cúi đầu. Vâng, tặng để ngầm khoe khoang rằng mình hạnh phúc. Hạnh phúc cũng phải khoe khoang. Không khoe khoang làm sao người ta biết rằng mình hạnh phúc. Cũng như anh, lúc nào cũng phải nghĩ cách này, cách nọ để tôi hiểu rằng anh vẫn yêu tôi...


- Em nghĩ gì mà thừ người ra thế?


- Về câu hỏi của Khánh Mai. Sao không lúc nào anh chúc cho cô ấy hạnh phúc?


- Vì anh thấy lúc nào cô ấy cũng tràn trề hạnh phúc.


- Thế thì khi cô ấy chúc mình hạnh phúc có nghĩa là cô ấy biết mình đang thiếu...


Anh nghiêm nét mặt:


- Em không nên suy diễn lung tung thế. Mai rất tốt và hồn nhiên. Cô ấy sắp đi Nhật tu nghiệp hai năm đấy.


Tôi cúi đầu nhỏ giọng:


- Em biết, Mai rất giỏi. Giỏi và năng động. Tất cả mọi cánh cửa rồi phải mở ra trước cô ấy thôi.


- Mỗi người một tính cách, một lĩnh vực riêng em ạ. Như em, em đã chọn nghề giáo cũng như em đã chọn anh. Em có thấy mình sai lầm không?


Tôi không nhìn anh, nhè nhẹ lắc đầu.


- Vậy thì đừng nghĩ quẩn nữa, vào trong thay áo, mình đi. Tối nay mình không ăn cơm nhà phải không? Valentine mà.


Tôi nhìn mãi những đường gân xanh trên bàn tay tôi, bàn tay duỗi dài mệt mỏi:


- Không, mình không đi đâu cả anh à. Hội hè, phố phường, những trò lãng mạn đó để dành cho bọn trẻ. Mình đã kéo dài những ngày tháng này quá lâu rồi. Anh mệt mỏi, em mệt mỏi. Chúng ta đã phải cố gắng... Nhưng liệu mình còn đủ sức không? Và được bao lâu nữa? Không, em muốn mình nhìn thẳng vấn đề.


***


Tôi mở tủ rượu của anh, tần ngần trước dãy chai đủ hình dạng.