Hạnh phúc trong tầm với?
Hạnh phúc trong tầm với?
...
Ngày 30/7/2013
Hôm nay con đạp trong bụng tới mấy lần, mình vui lắm, mình gọi điện báo cho anh biết. Anh lại trả lời cái kiểu cũ "Alo anh Tuấn hả?" Chắc là do đang ở cùng với chị ta, cứ mỗi lần mình gọi mà chị ta đang ở đó là anh lại ca bài ca anh Tuấn.
...
Ngày 11/9/2013
Dạo gần đây mình cảm thấy thật sự đau khổ. Tại sao anh Hoàng không bao giờ chủ động tới thăm mình? Anh chỉ đến mỗi khi mình gọi và giả vờ nói là mình và con thấy không khỏe thôi, mỗi lần tới, anh cũng chỉ hỏi con có khỏe không, không bao giờ hỏi han sức khỏe của mình. Mình nhớ lại hôm mình và anh làm chuyện đó, anh chỉ toàn gọi tên Phương, tên của chị ta. Không lẽ lúc đó anh đã nhầm mình với chị ta. Mình thật sự thấy đau lòng lắm, không lẽ anh không yêu mình chút nào hết sao?
...
Ngày 20/10/2013
Hôm nay tâm trạng mình rất tốt. Anh Hoàng chủ động tới thăm mình, anh nói nhân ngày Phụ nữ Việt Nam, anh muốn tặng cho mình một món quà, vì từ lúc quen nhau tới giờ anh chưa tặng gì cho mình hết. Mình mừng tới mức phát khóc. Anh dẫn mình tới tiệm váy bầu và mua cho mình một chiếc váy màu kem nhìn rất sang trọng. Anh có hỏi mình là, màu kem nhìn rất đẹp có phải không. Mình thì thích cái màu hoa hơn, nhưng nếu anh thích thì mình cũng thích. Mình cảm thấy nó đẹp hơn hết tất cả những cái váy mà mình đã tự mua trước đó.
...
Ngày 2/11/2013
Mình thật sự không thể chịu đựng thêm sự lén lút này được nữa. Hôm nay khi anh tới thăm, mình đã hỏi rằng, anh có thể bỏ chị ta để đến với mình không, mình đã khóc nức nở khi hỏi anh như vậy, nhưng anh đã thẳng thừng nói không thể, và nói rằng anh chỉ yêu chị ta mà thôi. Anh sẽ chăm sóc cho mình và con cả đời, nhưng chuyện bỏ chị ta để lấy mình là điều không thể. Mình cảm thấy thế giới này như sụp đổ, lẽ nào cả đời này mình chỉ có thể làm một con nhân tình trốn chui trốn nhũi thôi sao? À không, có khi đến nhân tình mình cũng chẳng đủ tư cách nữa.
...
Ngày 8/11/2013
Mình gọi điện cho anh, nói rằng mình sẽ đến nhà anh, sẽ gặp chị ta và nói cho chị ta biết tất cả mọi chuyện. Anh đã nổi điên lên khi nghe mình nói như vậy, anh nói rằng mình đừng lấy đứa con ra để uy hiếp anh, mình không hề muốn vậy, chính anh đã ép mình phải làm vậy. Mình nói với anh rằng, từ ngày mai, anh phải quan tâm tới mình nhiều hơn, phải tới thăm mình mỗi ngày, bắt đầu bằng việc 9h sáng mai, mình sẽ chờ anh đến bệnh viện đưa mình đi tái khám, vì mình quá chán cái cảnh phải đi tái khám một mình rồi.
...
Ngày 9/11/2013
Sáng nay, anh đã không đến, mình đã ngồi chờ tới tận 10 sáng mà vẫn không thấy anh đâu, thay vào đó, mình lại gặp một con người mình không muốn gặp chút nào, chính là chị ta. Khi đang ngồi chờ anh ở cổng, mình bắt gặp chị ta ngồi ngay ở chiếc ghế đá đối diện. Mình nhận ra chị ta ngay vì trông chị ta không khác gì với tấm hình trong ví của anh, thậm chí có phần xinh đẹp hơn. Lúc đó mình thật sự rất hốt hoảng, chị ta làm gì ở bệnh viện phụ sản chứ? Không lẽ chị ta có thai rồi sao? Mình thật sự rất sợ khi nghĩ đến việc đó, chính vì vậy, mình đã lấy hết can đảm, đến hỏi chị ta có phải đến khám thai không? Nhưng chị ta đã trả lời một câu khiến mình còn sốc hơn, chị ta nói bản thân bị vô sinh. Vậy là sao chứ? Tức là chị ta không thể sinh con cho anh Hoàng sao? Nếu mình báo cho anh Hoàng biết, chắc anh sẽ chịu li dị với chị ta thôi. Lúc đó mình chỉ nghĩ được như vậy, nên vừa về tới nhà, mình đã gọi ngay cho anh và kể tất cả. Nhưng phản ứng của anh khiến mình sốc vô cùng.
Anh nói, cách đây 2 năm anh đã đi khám và biết là mình hoàn toàn bình thường, nên anh hiểu rõ có thể vợ anh bị vô sinh. Anh thật sự cảm thấy rất thương cho vợ anh, hôm nay chị ta đã biết bản thân bị vô sinh, anh lại càng không thể bỏ mặc vợ mình, anh quyết định sau khi mình sinh con, anh sẽ kể hết cho chị ta biết mọi chuyện và cầu xin chị tha thứ.
Mình không thể tin mọi chuyện lại như vậy, dù mình có làm gì thì cũng không thể giành được anh Hoàng từ tay chị ta, mình thật sự là một kẻ thua cuộc. Con ơi, mẹ xin lỗi vì không thể mang lại một người cha hoàn hảo cho con
...
Ngày 14/11/2013
Mấy hôm nay, trong đầu mình cứ hiện lên một suy nghĩ, nó ám ảnh dày vò mình mỗi ngày, đó là việc, sau khi anh nói hết sự thật cho chị ta biết rồi, chuyện gì sẽ xảy ra với mình và con đây? Liệu họ có cướp con của mình hay không? Mình không muốn rời xa con chút nào, nhưng thành thật mà nói, nếu con được nuôi dưỡng trong gia đình đó, có thể con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu ở với mình, nhưng liệu chị ta, có chấp nhận nuôi con của người khác không chứ?"
Những giọt nước mắt lăn dài trên trang nhật ký, Phương giật mình nhận ra, cô đã khóc từ lúc nào không biết. Đó là những dòng cuối cùng của quyển nhật ký, ngày 14/11 chính là ngày hôm kia. Đầu óc cô lúc này trống rỗng, cô không biết phải làm gì, cô cứ ngồi đó, thẫn thờ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, cho đến khi, một nữ bác sĩ mở cửa phòng bước thẳng về phía cô.
- Chị là người đã đưa thai phụ Lê Diệu Thảo vào đây có đúng không?
- Dạ phải, chính là tôi, tình hình sao rồi bác sĩ? – Phương thều thào
- Cô ấy đã sinh được một bé trai khỏe mạnh, nặng 3 ký mốt, nhưng chúng tôi rất tiếc phải thông báo là, cô ấy đã bị băng huyết sau khi sinh, tử vong lúc 10h50 phút ngày 16/11.
Phương nghe thấy tai mình có gì đó lùng bùng, Thảo chết rồi sao? Cô còn chưa kịp nói chuyện rõ ràng với cô bé ấy, cô muốn nói rằng, cô tha thứ cho Thảo và Hoàng, và cô sẽ bằng lòng nuôi đứa bé như con ruột của mình, sẽ giúp Thảo có một cuộc sống tốt hơn. Tại sao Thảo lại ra đi vào đúng lúc này chứ?
- Trước khi chết cô ấy có nói một điều – vị bác sĩ ngập ngừng – cô ấy muốn giao con lại cho người đã đưa cô ấy vào đây. Đó là điều cô ấy đã trăn trối, tôi chỉ truyền đạt lại, còn việc có nhận nuôi hay không còn tùy vào ý kiến của chị và người nhà của cô ấy nữa. Một lần nữa chúng tôi thành thật xin lỗi
Phương thẫn thờ nhìn vị bác sĩ bước đi, ngây người như vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ, điện thoại của cô chợt reo lên, màn hình hiện dòng chữ "Ông xã đang gọi". Phải rồi, Hoàng là người cô cần lúc này, cô nhấc máy, giọng nghẹn ngào: "Alo, ông xã, em đây, em xin lỗi".