Old school Easter eggs.
Giá như...

Giá như...

Tác giả: Sưu Tầm

Giá như...

Thoa sống giữa sự cưng chiều, chăm sóc từ cả chồng, gia đình chồng và gia đình Thoa. Tất cả đều hào hứng khi đứa trẻ mỗi ngày một lớn dần trong bụng Thoa.


Giá như...


Rồi một đêm Huế đổ mưa bất ngờ, cơn mưa như muốn cuốn trôi đi mọi thứ. Sáng ra, con đường trước nhà đã trắng xóa những nước. Mưa vẫn không dứt mà ngày càng nặng hạt.


- Anh Bình ơi! Sao em thấy đau đau ở bụng?


Cả nhà cuống cuồng cả lên, có lẽ Thoa sắp sinh. Nhưng còn gần một tháng nữa mới đến ngày dự sinh mà. Rồi cơn đau dồn dập hơn, nhiều hơn. Ngoài kia, nước không ngừng dâng lên, mưa trút xối xả. Cả nhà lội bì bõm đưa Thoa đến Bệnh Viện. Nước đã lên ngang bụng.


Một giờ đồng hồ trong bệnh viện sao lâu quá, cả nhà đứng ngồi không yên. Bình thấy sao có nhiều bác sĩ quá, tất cả đều vội vàng. Cuối cùng, họ cho Bình biết phải phẩu thuật lấy thai vì sản phụ có dấu hiệu tụt canxi dẫn đến sinh non, ối đã khô, tim thai yếu.


Một giờ, hai giờ rồi ba giờ nữa trôi qua và người ta mang ra cho Bình một đứa trẻ mà tim đã ngừng đập hoàn toàn.


"Chúng tôi xin lỗi nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức". Bình ôm con trong tay mà nghe tim mình như se sắt lại. Trong kia Thoa vẫn đang được cấp cứu.


Một ngày sau phẩu thuật Thoa dẫn hồi tỉnh, Thoa muốn gặp con, Thoa nhớ con lắm, cần phải cho con bú chứ. Thoa tìm kiếm, gặng hỏi và chỉ nhận lại những cái nhìn tránh né. Thoa nhớ con quay quắt và Thoa khóc. Nước mắt cứ chảy mãi không thôi.


Người ta lại đưa Thoa vào cấp cứu bởi triệu chứng chảy máu tử cung sau sinh. Và người ta buộc phải cắt đi của Thoa phần quan trọng nhất của đời người phụ nữ.


Thoa không còn tử cung nữa cũng có nghĩa cơ hội để được làm mẹ cũngmất đi vĩnh viễn. Người ta bảo do sức khỏe Thoa yếu quá mà lại còn mang thai muộn nữa chứ, mang thai đầu lòng sau tuổi ba mươi là rất nguy hiểm cho cả mẹ và con.


***


Bây giờ, vợ chồng Thoa đã ra ở riêng. Bên nhà chồng không một lời nặng nhẹ nhưng Thoa biết họ buồn lắm, buồn lắm.


Bình vẫn an ủi "Không có con thì vợ chồng mình vẫn sống tốt với nhau đến trọn đời mà". Nói vậy, nhưng Bình thưa dần những bữa cơm tối với vợ mà thay vào đó là những bữa nhậu túy lúy, những buổi chiều tha thẫn khắp các con phố buồn. Ngôi nhà rất hiếm tiếng cười.


Đôi khi Thoa muốn để cho Bình đi tìm nguồn vui mới nhưng họ không thể bởi họ là những tiến sĩ từ nước ngoài về, họ là những giảng viên gương mẫu, là những con người tiến bộ của xã hội, họ có danh vọng, có sự nghiệp. Người ta nhìn Thoa với ánh mắt đầy ái ngại, còn Thoa, Thoa hiểu rằng "Thoa không thể đòi hỏi gì hơn nữa, con người ta không thể có được tất cả. Thoa đã đánh đổi tuổi xuân cho cái sự nghiệp vô nghĩa này mà, giá như ngay từ đầu Thoa hiểu rằng Thoa là một phụ nữ trước khi là một bà tiến sĩ, một trưởng khoa oai vệ thì có lẽ Thoa đã khác."


Chiều nay, Thoa lại ngồi một mình chờ chồng về bên mân cơm đã nguội lạnh từ lâu. Ngoài kia Huế lại đổ mưa, có lẽ Huế đã chuyển mùa.


Xuân Võ