Đừng bao giờ nhận cái gì mình không biết!
Đừng bao giờ nhận cái gì mình không biết!
"Thế cái đéo gì khiến mày nghĩ rằng ông nội cũng muốn ngủ trong căn phòng đó giống như mày hả con?"
***
Mùa hè năm 1987, khi tôi lên sáu, có một người bà con sống ở trang trại bên bang Washington tổ chức đám cưới. Gia đình tôi ở San Diego, vì vậy bố tôi quyết định không việc gì phải bỏ ra một ngàn đô mua vé máy bay để cả bố mẹ tôi cùng hai ông anh tôi và tôi đến đó.
"Tại sao tôi lại phải bỏ ra hai trăm đô cho một thằng nhóc sáu tuổi đi xem đám cưới?" Ông nói với mẹ tôi. "Cô nghĩ rằng đây là thời điểm thằng Justin quan tâm à? Hai năm trước nó vẫn còn đùn ra quần kia mà. Nếu tất cả mọi người đều phải đi thì chúng ta sẽ đi ô tô."
Vậy là chúng tôi đi ô tô. Tôi ngồi lọt thỏm giữa hai ông anh trai - Dan, lúc đó mười sáu tuổi, và Evan mười bốn tuổi nhưng cao lêu đêu - ở băng ghế sau của chiếc Thunderbird đời 82 nhà tôi. Mẹ tôi ngồi ở ghế trước, và bố tôi câm lái khởi đầu cho cuộc hành trình dài gần 3.000 cây số đi Washington.
Đi được dăm cây số thì hai ông anh và tôi bắt đầu chòng ghẹo lẫn nhau, chủ yếu là bọn họ đánh tôi và nói những câu đại loại như, "Sao mày lại ngổi như thằng đổng tính thế? Tao cá rằng nguyên nhân là đích thị mày đồng tính." Bố tôi lập tức ngoặt vào ven đường, bánh xe rít lên làm chúng tôi giật nảy người, và quay phắt đầu về phía ba chúng tôi:
"Chúng mày nghe đây. Tao sẽ không xử lý bất cứ chuyện ngớ ngẩn nào của chúng mày cả, hiểu không? Tất cả chúng ta sẽ cư xử văn con mẹ nó minh với nhau nhé."
Nhưng không, chúng tôi không thể nào làm vậy được. Đây không phải là tình huống dành cho "văn con mẹ nó minh với nhau." Chúng tôi có năm người cả thảy, trong đó ba thằng con trai chưa đấy mười bảy tuổi, ngồi cách nhau chỉ nửa đốt ngón tay suốt sáu tiếng đồng hổ mỗi ngày, trong khi con đường tưởng chừng như vô tận kia chỉ nhích được từng chút một.
Đây không phải là kỳ nghỉ ngắm cảnh bình thường của gia đình. Tình cảnh giống như chúng tôi đang chạy trốn pháp luật: Chúng tôi lái xe suốt ngày suốt đêm, càng lúc càng toát nhiều mổ hôi và trở nên cáu bẳn theo từng giờ, trong khi đó bố tôi cứ lâu lâu lại tự nói với chính mình bằng giọng tuyệt vọng đại loại như, "Chúng ta phải đến mẹ nó chỗ đấy, không thể nào xa quá như vậy được."
Hơn một ngày rưỡi sau đó, sau hai mươi tư tiếng lái xe trên đường, chúng tôi đến Olympia, Washington, và gặp họ hàng ở hành lang một khách sạn. Tổng cộng khoảng sáu mươi người thuộc dòng họ Halperns ở đó, trong đó có ông nội chín mươi tuổi của tôi. Là người ít nói nhưng rắn rỏi, ông ghét nhất là khi người ta cứ làm to chuyện về ông. Ông điều hành một trang trại thuốc lá ở Kentucky cho đến năm sáu mươi lăm tuổi, và bầy giờ tuy đã già, ông vẫn không có ý định chấp nhận sự giúp đỡ của mọi người, vì theo lời ông là không cần thiết.
Gia đình tôi đã đặt một số phòng khách sạn, mỗi phòng cho hai người, nhưng lại chưa phân chia cụ thể ai vào phòng nào cả. Hai ông anh tôi nhanh chóng quyết định sẽ ở chung phòng với nhau, bố mẹ tôi đương nhiên là ở một phòng, còn lại tôi chơ vơ chẳng biết ở với ai.
Vì một lý do nào đó, tất cả họ hàng đều nghĩ rằng "sẽ thật tuyệt vời" nếu tôi ở chung với ông nội. Trước đây, ông nội đã từng sống cùng với chúng tôi ở San Diego, và tôi chỉ còn nhớ rằng ông có thói quen luôn để một chai Wild Turkey trong phòng, thỉnh thoảng lại lén làm một tợp.
Có lần anh Dan bắt được quả tang ông đang uống rượu, thế là ông hét lên "Cháu bắt được ông rồi!" và cười như phát rồ. Tôi còn nhớ rằng ông cần có người giúp mới ra được khỏi giường nhưng lại cáu ngậu lên khi ai đó cố gắng giúp đỡ ông. Không đời nào tôi muốn ở chung phòng với ông, nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt bởi vì nếu nói ra thì tôi sẽ bị cả nhà ghét vì tội không cởi mở.
Vậy là, giống như bất kỳ đứa trẻ sáu tuổi nào không muốn làm điếu gì đó, tôi giả ốm và được mọi người quan tâm hơn. Khi nghe tin tôi không được khỏe trong người, các cô vội vã mang tôi qua hành lang trải thảm đến phòng bố mẹ và xông vào như thể đây là phòng cấp cứu.
"Được rồi, mọi người cứ bình tĩnh, bố sư khỉ. Giờ thì ra ngoài để tôi khám cho thằng nhỏ!" - bố tôi quát lên.
Các cô rút hết, để lại hai bố con tôi với nhau. Bố nhìn vào mắt tôi và sờ tay lên trán tôi.
"Mày bảo mày ốm hả? Được, có vẻ như mày vừa gây ra một vụ nhổ nhăng đấy nhỉ. Mày có ốm đau gì đâu. Có chuyện gì? Tao vừa lái xe qua cả một cái lục địa khốn nạn nên mệt lắm. Phun ra nhanh đi."
"Mọi người muốn con ở chung phòng với ông nội, nhưng con không muốn," tôi đáp.
"Thế đấy, cái đéo gì khiến mày nghĩ rằng ông nội muốn ngủ chung phòng với mày?"
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. "Con không biết."
Chúng tôi đi qua hành lang đến căn phòng mà ông nội vừa nhận. Ông đang lúi húi sửa soạn đi ngủ.
"Xem này, bố. Justin không muốn ở chung phòng với bố. Bố nghĩ sao vể chuyện này?"
Tôi thu mình sau chân bố, trong khi bố tôi tìm cách lôi cổ tôi ra để đổi diện với ông. Ông nội nhìn thẳng vào mắt tôi một lát.
"Ừ, tao cũng chẳng muốn ở chung phòng với nó. Tao muốn ở phòng của riêng tao," ông nói.
Bố quay lại và nhìn tôi như thể vừa phát hiện ra một manh mối còn thiếu trong vụ giết người. "Sướng chưa con," ông nói. "Có vẻ như mày cũng chẳng có đếch gì tốt đẹp cả."
(Trích "Lời vàng của bố" - Justin Halpern)