Độc thoại
Độc thoại
"Anh trẻ măng vậy mà không rượu bia, thuốc lá gì, ai mà lấy được anh chắc diễm phúc lắm à!".
"Vậy mà hổng cô nào chịu nhận "diễm phúc" đó mới khổ chớ!".
"Duyên số mà anh. Duyên chưa tới đó thôi".
"Anh thì sao? Đẹp trai, có nghề nghiệp ổn định như anh chắc cũng nhiều cô theo lắm!".
Phong cười lớn. "Nhưng em chỉ thương có một người thôi".
Lúc đó, chị đi ngang qua Phong. Mùi nước hoa quen thuộc làm Phong ngây ngất. Anh nhắc lại. "Thiệt đó, em chỉ thương một người".
"Vậy thì tốt quá rồi. Chung thủy vậy tui ủng hộ đó!".
"Vấn đề là người đó cũng
chung thủy".
"Hay quá!".
Phong nhìn theo dáng chị. Anh còn nhận ra trên tay chị cầm ổ bánh mì. Giọng anh buồn so. "Người đó chung thủy với người họ yêu, không phải em".
"Trời ơi, cái này giống trong phim à!".
"Ừ, thôi em lên nha! Mai nói tiếp". Phong nói là đi lên nhưng anh đi thẳng ra ngoài đường, hòa vào dòng người tấp nập.
Chị cầm ổ bánh mì. Lưỡng lự nửa muốn để lại ở bàn làm việc của Phong, nửa lại ngại vì sợ lỡ ai thấy. Chị biết Phong rất thích ăn bánh mì ở tiệm này. Mấy lần trước chị mua, khi thì bảo: "Trả nợ Phong hôm qua đã sửa máy giúp!", khi khác lại: "Lỡ mua, mà chồng đòi đi ăn sáng cùng, ăn giúp nghen?". Dù là lý do gì, Phong vẫn vừa ăn vừa khen ngon. Chị rất thích nhìn Phong mỗi khi ăn.
Cứ vài phút chị lại nhìn qua chỗ Phong một lần. Chiếc ghế vẫn trống không. Phong đi đâu? Anh đã đến rồi kia mà. Chị thấy bồn chồn, khó chịu trong người. Mà có thật sự Phong chờ chị mỗi sáng, hay chỉ là tình cờ? Chị vội xóa đi những cảm xúc lạ mỗi khi nhìn vào ánh mắt có lửa của Phong. Chị là phụ nữ đã có chồng. Chị lại càng không muốn thiên hạ xì xầm gì về mình và Phong, nhất là trong lúc vợ chồng chị ly tan như thế này. Nó không hề liên quan đến Phong. Hơn nữa, Phong là thanh niên trẻ, có khối cô gái xinh đẹp vây quanh, chị có là gì đâu.
Lúc Phong vào, Dũng đang ngồi ở ghế Phong, ngồm ngoàm nhai ổ bánh mì. Phong nhận ra ổ bánh mì chị xách vô hồi sáng. Dũng tránh cú đấm trêu đùa của Phong.
"Số tui số hưởng mà. Ông ăn sáng rồi đúng không?".
"Chưa ăn, trả đây nhanh!".
Dũng nhìn về phía chị. "Mà có biết phải của ông không?".
Phong cũng chột dạ nhìn về phía chị. Chị đang cắm cúi vào máy tính. Tai đeo phone giả đò như không quan tâm hai người nói gì. Phong nghĩ ra ngay tình huống chị mua trước khi ông chồng nằng nặc đòi đi ăn sáng cùng.
Suốt ngày hôm ấy, Phong gần như chẳng làm được việc gì. Trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh hạnh phúc của gia đình chị. Anh vỗ về mình, cần phải gỡ bỏ tình cảm này ra ngay. Càng sớm càng tốt. Rồi nhận ra, không phải lần đầu mình nói câu này. Khung chat hiện ra, Phong vui mừng vì là của chị.
"Hôm nay Phong có chuyện gì à, thấy không được vui?".
"Em không có gì đâu chị".
"Ừ".
"À, khi sáng em thấy ông xã chở chị đi làm".
"Anh ấy chở con đi học, tiện nên tôi đi cùng".
"Vậy cũng đỡ. Bây giờ đi đường nguy hiểm lắm. Chị để anh ấy chở đi cho an toàn".
"Ừ".
Phong không biết nói gì nữa. Đúng ra, Phong phải nói với chị: "Chị đừng đi với ông xã chị nữa. Em không thích. Em muốn chị tự đi. Em muốn được dắt xe cho chị mỗi sáng", nhưng anh lại im lặng.
Chị thở dài. Rõ ràng Phong chẳng có tình cảm gì với mình hết. Chỉ là chị ảo tưởng vậy thôi. Chị cứ gõ vào khung chat, rồi lại xóa. Những câu từ trong đầu cứ lộn xộn hết lên. Chị muốn hỏi Phong nhiều lắm, về ánh mắt có lửa và khuôn mặt rạng rỡ, về những cảm xúc trong lòng chị... Nhưng cuối cùng, can đảm lắm, chị cũng chỉ nói được một câu với Phong trên khung chat.
"Lúc về, nếu tiện, cho tôi quá giang nhé!".
"Được chứ! Em luôn sẵn sàng".
"Cảm ơn trước nghen!".
"Em không thích nói từ này. Đồng nghiệp với nhau, cần gì khách sáo thế?".
"Cũng phải cảm ơn chứ! Không thì cứ có cảm giác mang nợ vì Phong giúp tôi nhiều quá!".
"Nhưng em không thích đâu. Có khi em đang nợ chị nhiều thứ khác lớn lao hơn ấy chứ!".
"Là thứ gì?".
Phong tính nói: "Tình cảm. Em nợ chị tình cảm, từ kiếp trước nên giờ mới khổ vầy" nhưng ngay lúc ấy, hình ảnh gia đình họ lại hiện lên, Phong lảng qua chuyện khác.
"Tóm lại, hết giờ em chở chị về đến nhà. Đảm bảo an toàn tuyệt đối".
"Cảm ơn...".
"Chị lại nữa".
"Quên!".
"Chị cứ mua cho em ổ bánh mì ăn sáng là được rồi, coi như trả tiền xe ôm".