Yêu thương vẫn giữ âm thầm...!

Yêu thương vẫn giữ âm thầm...!

Tác giả: Sưu Tầm

Yêu thương vẫn giữ âm thầm...!

Đôi khi tuổi trẻ cũng cần có chút gì đó dại khờ, có chút gì đó bồng bột, có chút gì đó ngốc nghếch để đến khi già rồi còn có thứ để mà ngồi ngẫm nghĩ, để mà cười vu vơ về một thời. Một thời mà ta sống với tất cả những nhiệt huyết, một thời với trái tim đang ấp ủ biết bao những ước mơ và hi vọng dù đôi khi đó là những điều hết sức viển vông....một thời ấy....một thời khó quên !


***


Yêu thương vẫn giữ âm thầm...!


Tuổi trẻ là gì? Tuổi trẻ của bạn thế nào? Ai đã từng trải qua tuổi trẻ chắc hẳn đều có những khái niệm riêng về nó, và chắc hẳn ai rồi cũng có những kỉ niệm chẳng thể nào quên được. Cảm giác lần đầu tiên biết nhớ,biết thương một ai đó. Thật đáng cười mà cũng đáng để nghĩ chứ? Khi chính tôi cũng đã từng đi qua tuổi trẻ với biết bao bước chân, có những bước chân lạ lẫm, có những bước chân quen thuộc, có những bước chân qua đi chẳng để lại trên đường đời bất cứ dấu tích nào, nhưng lại có những bước chân lại in thật sâu, thật đậm, để nhiều khi muốn xóa cũng không thể xóa, có níu cũng không thể giữ. Chính những bước chân ấy đã làm cho những con đường không còn nhàm chán,nhạt nhẽo, vô vị, hơn nữa nó, bằng cách riêng nào đó nó còn điểm tô thêm những nét vẽ, những sắc màu, và cả những xúc cảm. Đã có lúc nước mắt rơi, đã có lúc bật cười ha hả trong niềm vui sướng, tất cả đều đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi con người. Liệu có gì thay đổi không nếu cho tôi một lần nữa quay trở lại. Vẫn sẽ thích cậu chứ? Vẫn sẽ thay đổi vì cậu chứ? Vẫn sẽ dại dột như ngày ấy chứ? Ngày ấy.....đứa tôi của ngày ấy là thế này đây!


Đi sâu vào trong kí ức là thoang thoảng những ngôi nhà lụp xụp khác xa so với bây giờ. Đó là những ngày cuối hè, những ngày đầu tiên tôi theo ba mẹ vào trong Nam để làm ăn,ở vùng kinh tế mới, vùng đồi núi đất đỏ, gió to. Tôi ghét,cực kì ghét. Bởi tôi chưa kịp thích nghi. Tôi ốm mấy ngày liên tục. Cái đầu nóng ran,đau âm ỉ, nước mắt nước mũi vì thế cũng có dịp sụt sùi.


Quanh đi quẩn lại chẳng mấy chốc đã hết bẵng cả nửa tháng trời, xem ra tôi cũng khá hơn rồi, không còn ốm trường kì như những ngày đầu tiên.


Buổi học đầu tiên tại ngôi trường mới,với những người bạn mới,có chút lạ lẫm, ngượng ngùng. Lúc ấy tôi nào đâu có biết buổi học ấy chính là điểm nhấn của cả một thời áo trắng.


Tôi được thầy giáo xếp cạnh cậu lớp trưởng lớp đó, à nhầm, lớp tôi mới đúng. Cho đến bây giờ khi đã trải qua hết thời học sinh tôi phải thừa nhận một triết lí : Lớp trưởng,lớp phó là những đối tượng thu hút đám con trai,con gái trong lớp nhất. Và không thể phủ nhận,tôi là một phần tử trong đám con gái ấy. Bắt đầu từ những ngưỡng mộ lặng thầm tôi chuyển dần qua thích cậu ấy trong vòng chỉ có một tuần. Nhớ tới thấy vừa ngộ vừa vui. Đúng là ngựa non háu đá. Tôi tự nhủ sẽ thay đổi,tự nhủ sẽ chăm chỉ học tập để ghi điểm trong mắt cậu. Với cái động lực to tướng, với cái lí tưởng vô cùng cao đẹp ấy, lịch sử cuộc đời tôi cuối cùng cũng ghi được một chút gì đó gọi là dấu ấn, mặc dù chẳng đáng là bao. Bởi vốn dĩ tôi xuất thân là một con bé chúa lười học, suốt ngày chỉ biết cắm đầu cắm cổ xem tivi, xem việc học còn khổ hơn là đi đày. Thế mà năm đó, tôi được đi thi học sinh giỏi lận. Òai. Không biết là vì điều gì mà tôi có thể trở nên xuất chúng như vậy? Nghĩ lại, tôi cười: Chắc là do bản chất. Cái đứa tôi không biết bao giờ mới sửa được cái tính kiêu ngạo, ngông cuồng vô đối này đây. Kệ đi, tôi bây giờ khác ngày xưa rồi. Quay trở lại với sự kiện vĩ đại ấy, không những tôi bất ngờ, gia đình tôi cũng bất ngờ, nhưng có người lại đâu có biết . Cứ quay sang thảo luận bài ngon ơ vậy. Tôi đâu có giỏi đến vậy. Những ngày đầu được điểm cao đều là tôi nhìn bài cậu,, những ngày tiếp theo thì chẳng cần phải nói, đơn giản chỉ vì thần tượng cậu nên tôi mới cố gắng "dùi đinh mài kéo" để có được thành quả ngày hôm nay. Dại trai, đúng là vừa cuồng vừa dại trai mà! Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp, chỉ riêng một điều:


- " Bánh đúc"


Là cậu gọi tôi. Ôi cái biệt danh đáng ghét. Tôi với cái bánh đúc có gì giống nhau đâu chứ? Lùn kết hợp với tròn từ mặt cho tới thể hình thì là bánh đúc à. Vớ vẩn,vớ vẩn hết sức. Tôi cầm thước, không chút thương tình đánh cái bộp vào người cậu. Cậu đưa tay đỡ,toét miệng cười hì hì,trong khi tôi máu đang dồn lên não. Đối với bất cứ ai cậu đều có thể đặt cho họ một cái biệt danh, điều đó làm tôi thích thú, còn riêng tôi, tôi chỉ việc ngồi cạnh và phụ họa cho việc chọc phá đó. Nhưng đến lượt mình thì chả vui tẹo nào. Quả báo, quả báo. Tôi cố gắng vắt não, chắt lấy tinh chất để đặt biệt danh cho cậu mà tìm hoài không ra. Dần rà,đâm ra tôi cũng quen luôn cách gọi vô cùng thân thương ấy.


Giữa chúng tôi lúc này chỉ còn tồn tại một khoảng cách duy nhất, đó là chiếc cặp. Ôi, ghét thật đấy! Có mỗi chiếc cặp thôi cũng đủ làm người ta thấy xa xôi muôn trùng. Phải làm gì đó để dẹp được chiếc cặp này ra mới được. Mà có vội vàng không nhỉ?


Buổi sáng, bình minh, có một chút nắng nhè nhẹ, không hẳn là yếu ớt, cũng không hề chói chang, nó thanh bình và đẹp một cách lạ lùng.


Sau cái dũng khí to chà bá mà tôi có được, tôi quyết định đến lớp thật sớm, được cái nhà tôi ngay gần trường nên có đến sớm hơn một chút cũng không có khó khăn gì. Khác với mọi ngày, tôi đặt chiếc cặp vào trong ngăn bàn thay vì để ở giữa,trong lòng thầm cầu trời khấn phật cho mọi chuyện êm xuôi. Bất ngờ thay,mọi thứ còn hơn cả những gì tôi mong đợi. Tôi không cần ngỏ ý, cậu ấy cũng tự động bỏ cặp vào ngăn bàn, đúng là tuyệt vời ông mặt trời. Không có chiếc cặp đáng ghét kia thật tốt, chẳng có khoảng cách nào giữa chúng tôi nữa. Đó là suy nghĩ của riêng tôi, suy nghĩ của cô bé đôi mươi chia đôi lấy nửa, nói trắng ra là khi ấy tôi mười tuổi, học lớp 5 nhé. Mọi chuyện tưởng chừng như êm đẹp, cho đến khi bức thư đáng ghét kia xuất hiện khiến mọi thứ trở nên thật tồi tệ.


Tôi, cũng giống như những đứa con gái trong và ngoài lớp khác, để có thể chinh phục được cậu trai thiên tài ấy, chắc chắn sẽ phải là người chiến thắng trong cuộc đua đầy căng go này. Một chút thủ đoạn là điều không thể thiếu trong cuộc đua. Và chính tôi là người bị đưa lên thớt. Một bức thư tỏ tình nặc danh.


Vừa bước tới chỗ ngồi, tôi đã bắt gặp ngay ánh mắt nghi ngờ từ cậu. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra, từ phía sau một cô bạn cất tiếng hỏi tôi:


-" Chữ viết của Mi nó tròn tròn, to to phải không, giống như thế này này".


Lan viết ra chữ " h", rồi đưa giấy bút cho tôi viết. Tôi viết, thế là.


- "Vậy là đúng rồi". Từ phía sau Lan đưa nên để trên bàn tôi một bức thư, với lời khẳng định khiến tôi xoảng hồn. "Vậy là Mi viết thư tỏ tình với Hiếu rồi."


- "Không có...thực sự là không có mà."


Lan chỉ tay vào từng nét chữ trong bức thư. Đưa ra dẫn chứng để chứng minh.


- Mấy chữ đầu tiên là chữ tròn tròn, to to, sau đó là chữ dài và nhỏ.Chắc chắn là do Mi sợ Hiếu biết nên đã thay đổi kiểu chữ.


Đúng là suy nghĩ con nít, muốn dấu thì sao ngay từ đầu tôi không viết chữ kiểu khác đi, phải chen vào thêm mấy chữ tròn tròn vào làm chứ, cơ bản là muốn giáng họa cho tôi mà. Thế mà lúc ấy tôi lại không nghĩ ra điều này, cứ thế chối trong đau khổ, bức thư ấy đến bây giờ tôi vẫn không biết được chủ nhân thực sự của nó, chỉ biết người bạn đó đã mất do chết đuối.


Chuyện bức thư lại càng khiến tôi thất vọng. Rõ ràng là tôi không viết nó, mà cứ cho là tôi viết đi cậu cũng đâu cần phải làm ngơ với tôi như vậy. Bắt đầu từ những lạnh lùng, chuyển dần qua thái độ kiêu ngạo,kinh thường. Tôi cảm giác được bấy giờ mình quá ngốc ngếch,ngốc đến mức đôi cũng không thể tưởng tượng ra được, cậu đã biến tôi thành đứa con gái "hèn mọn", chẳng đáng là gì mà đòi trèo cao, với cao, muốn có những thứ quá xa xỉ. Phải thế không, có đáng không? Lòng kiêu hãnh của tôi nổi dậy, nhưng nó không mãnh liệt, cũng không có chút ý chí gì, chắc bởi lẽ tôi còn quá nhỏ để có thể ghét bỏ và nghi ngờ mọi người. Tôi ngày ấy, một cô bé không kiêu căng, ngạo mạn, không tự tin vào bản thân bây giờ, tôi,một cô bé với trái tim thơ ngây, thuần khiết sẵn sàng tha thứ và chia sẻ, một cô bé ít nói ít cười, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác.