Polly po-cket
Rơi tự do

Rơi tự do

Tác giả: Sưu Tầm

Rơi tự do

..!


- Sao? - Giọng hằn học.


- Đọc cái gì thế?


Đông quay sang nhìn tôi. Không ngờ câu hỏi bâng quơ ấy còn có ma lực hơn cả cái bịch sữa dâu cơ đấy. Với một khuôn mặt đầy thản nhiên, Đông nói:


- Rơi tự do.


- Gì cơ ơ ơ ...??? - Tôi gần như hét lên. - Ở đâu thế?


- Thư viện chứ đâu. - Khuôn mặt vẫn đầy thản nhiên.


- Cậu ấy trả sách rồi ư? - Tôi cố trấn tĩnh, do thám một cách từ tốn nhất có thể.


- Ai cơ? - Đông vờ không biết. Con nhỏ đáng ghét này đang cố tình khiêu khích đây mà.


- Thì... Rơi tự do ấy - Tôi cười.


- À.. à... cái cô bạn ấy hả. Cái cô bạn mà ông chết đứng ngay từ lần đầu gặp chỉ vì cái đôi mắt cười híp rịp không thấy mặt trời ấy hả?


Nếu như bình thường, tôi đã gõ lên đầu nó vài cái rồi, nhưng lúc này, tôi đang ở thế bị động, nên phải cố giữ thái độ thật tốt.


- Ừ, cậu có thấy tên cậu ấy trong danh sách mượn cuốn sách này không?


Chờ đơi. 3 giây. 5 giây. 7 giây. 10 giây. Lại không (thèm) trả lời.


- Có thấy không? - Tôi dồn dập.


- Có.


- Có ư? Cậu ấy tên là gì?


- 2 bịch sữa chua lên men vị dâu cộng một cân táo mèo. Và còn, giờ đang là mùa cúc họa mi. Mà cái lọ hoa trong phòng tôi đã để không mấy tháng nay rồi, chắc nó đang buồn lắm. - Đông cười. Nụ cười đầy ranh mãnh.


- Giờ thì mình biết vì sao mình không học giỏi bằng cậu rồi. Cậu biết tính toán thật đấy, Đông à! - Tôi véo nhẹ vào má cô bạn.


- Tất nhiên rồi. - Đông cười như được mùa.


- Được rồi. Mình hứa. Giờ nói cho mình biết tên cậu ấy đi!


- Phương Yến! Lê Phương Yến! Lớp Kinh tế đối ngoại, học cùng khóa với mình.


- Cậu đúng là bạn thân nhất của mình mà! - Tôi ôm chầm lấy Đông, khuôn mặt rạng rỡ.


Thì ra " Rơi tự do" của tôi tên là Phương Yến. Cái tên mới đẹp làm sao, mới thân thương làm sao. Lớp Kinh tế đối ngoại ở khu nhà E, ngay bên dưới phòng thư viện, hèn gì mà tôi đã không thể tìm ra cô ấy.


***


- Cậu thậm thụt ở đây làm gì vậy? Định lên thư viện sao?


Đông ôm một đống sách dày cộm, bắt gặp tôi ở chân cầu thang dưới phòng thư viện. Mới cách đấy ít phút, tôi nói với Đông rằng hôm nay tôi phải làm thêm sớm nên không chờ nó về được. Tôi bí mật chạy vội đến khu gần cửa lớp Phương Yến, mong gặp lại cô nàng một lần. Thế mà quên mất, cái phòng học này ngay bên dưới thư viện, nơi mà ngày nào Đông cũng lò dò lên. Đúng là giấu đầu hở đuôi. (À, phải nói là oan gia ngõ hẹp mới đúng chứ).


- Mình có điên đâu mà lên đó! ... Mình đang chờ Phương Yến! - Tôi thì thầm vào tai Đông.


- Mình thấy việc cậu lên thư viện ngồi đọc sách còn đỡ điên hơn việc này đấy! - Con nhỏ này luôn biết cách buông những câu đầy phũ phàng trước mỗi giấc mơ của tôi.


- Cậu thì biết cái gì cơ chứ!


- Sao lại không?... - Đông gân cổ, chuẩn bị tuôn ra một bài thuyết giáo dài đằng đẵng phía sau để tra tấn lỗ tai tôi. May thay, đúng lúc này, lớp Kinh tế đối ngoại tan tiết học cuối cùng. Mọi người ồn ào chạy vù ra khỏi cửa lớp.


- Ra rồi kìa! - Tôi cắt ngang lời nhỏ Đông.


Những bóng dáng không thân quen vụt qua rất nhanh. Cuối cùng, Phương Yến cũng bước ra khỏi lớp. Tình yêu quả thật phi thường, con mắt của những kẻ đang yêu đúng là không đùa được. Tôi dễ dàng nhận ra cậu ấy giữa một đám đông đang hỗn loạn. Phương Yến đang cười nói rất vui vẻ với ai đó, khuôn mặt sáng ngời rạng rỡ. Chính nụ cười rạng rỡ ấy đã khiến trái tim tuổi 20 của tôi đập liên hồi. Rồi cậu ấy quay người lại, nắm chặt một bàn tay, dần dần hiện ra rõ rệt trong đám đông, đôi bàn tay của một cậu bạn cao ráo, điển trai cùng lớp. Họ vừa đi vừa cười nói đầy hạnh phúc, đang tiến về phía cầu thang mà tôi và Đông đứng. Tôi gần như nín thở.


Cô nàng tiến lại gần đoạn cầu thang hẹp. Ánh mắt lướt qua phía tôi, rồi lại nhanh chóng nhìn đi nơi khác. Cứ như thể chúng tôi hoàn toàn xa lạ, cứ như chưa hề có chút khái niệm đã từng gặp gỡ nào vậy. Phương Yến đi rất nhanh qua tôi, vẫn tay trong tay với cậu bạn cùng lớp ấy. Từng bước đi của cô nàng như bóp nghẹt vào trái tim tôi.Tôi đã tưởng tượng cả nghìn lần cái cảnh mà tôi gặp lại cô nàng, tôi đã mơ đến cả những cuộc hẹn cuối tuần, những chuyến đi chơi, những câu chuyện vui vẻ kéo dài bất tận. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến đều này. Chưa bao giờ.


- Cậu có sao không? - Đông nhìn tôi có vẻ lo lắng.


Tôi gượng cười. Nụ cười chưa bao giờ nhạt thếch và gượng gạo hơn thế.


- Mình về đây, mình phải đi làm thêm tối nay mà.


- Mình cũng về.


- Không phải cậu đang lên thư viện hay sao?


- Mình không lên nữa. Mình muốn về với cậu.


- Cậu thật là phiền phức! Cứ lên cái thư viện chết tiệt của cậu đi!


Tôi gắt gỏng, trút toàn bộ bực dọc lên đầu Đông. Đẩy cô bạn một cái thật mạnh về phía ngược lại. Thế nhưng, cô bạn không vì thế mà dừng lại. Không hề nói thêm một câu nào, cứ thế lẽo đẽo đi theo tôi. Bực mình, tôi chạy thật nhanh ra phía lán để xe. Đông cũng hớt hải chạy theo đằng sau. Tôi trèo lên yên xe đạp, toan phóng vụt đi, bỏ Đông ở lại.


Con gái nhiều khi thật là phiền toái.