80s toys - Atari. I still have
Ngốc này, anh yêu em

Ngốc này, anh yêu em

Tác giả: Sưu Tầm

Ngốc này, anh yêu em

. và sau câu nói là một cái gõ đầu kêu cốp dành tặng cho nhỏ


Nhỏ kêu lên một tiếng rồi bất giác lùi lại cách xa Nam mấy bước, hình như biết mình sai nên nhỏ chỉ ngước nhìn Nam một cái rồi cúi đầu nói nhỏ:


- Tớ chỉ nói đùa thôi mà!


Nam cứ đứng ngẫn người nhìn khi vô tình chạm phải đôi mắt tròn ngấn nước của nhỏ, tự dưng Nam thấy hối hận ghê gớm vì hành động vừa rồi, muốn đến xin lỗi nhỏ nhưng rồi lại thôi.


- Ờ, cậu ráng chăm chỉ học đi!


Chẳng hiểu sao những ngày sau đó nhỏ lại học nghiêm túc đến kì lạ. Nhỏ cực kì hay quên công thức, có những lúc làm Nam muốn tức điên lên nhưng rồi lại dịu ngay khi thấy bộ mặt ỉu xìu của nhỏ. Thấm thoát đã là buổi học cuối cùng, nhỏ cứ hí hoáy chăm chú giải bài tập mà không để ý có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.


- Xong rồi, tớ về nhé! Giọng nhỏ hí hửng


- Ừ. .. à mà khoan đã... còn mấy bài này cậu chưa giải này


- Ơ, tớ giải rồi mà. Thôi hôm nay cho tớ nghỉ sớm một bữa nhé!


Nhỏ nói giọng nũng nịu rồi nhìn Nam với đôi mắt xoe tròn tội nghiệp, Nam thật sự muốn phát điên vì đôi mắt ấy và cũng chẳng lần nào Nam thắng nổi nhỏ cũng bởi điều này. Nam chợt thở dài rồi nói:


- Ừ...


Chỉ chờ có thế là nhỏ chạy vút đi mà chẳng thèm nói với Nam lời nào. Nam chợt gọi với theo:


- Này, ráng thi tốt nhé, không đậu là chết với tớ đấy!


Hình như nghe thấy, nhỏ quay lại, tinh nghịch nháy mắt một cái rồi mỉm cười thật tươi nhìn Nam, nụ cười như có nắng in sâu vào tâm trí, và cũng chính giây phút đó Nam nghe tim mình như hẫng đi một nhịp.


Cuối cùng công sức cũng được đền đáp, nhỏ vừa đủ điểm đậu tốt nghiệp và trúng tuyển đại học. Ngày liên hoan lớp chia tay, nhỏ đã gieo vào tai Nam câu nói ngọt như mật:


- Cám ơn nhé, thầy giáo bất đắc dĩ...


Nam mỉm cười và chợt ghé sát vào tai nhỏ:


- Có ai đó đã nói với tớ, tình bạn là thứ tình cảm vô giá, trong cuộc đời này có thể bạn gặp vô số người bạn nhưng chỉ có vài người bạn gọi là bạn thân. Nếu bạn không chịu mở lòng thì ai đó sẽ chẳng bao giờ biết cách bước vào tâm hồn bạn như thế nào vì hạnh phúc phải là sự hoán đổi giữa cho và nhận, và chẳng ai có thể vui vẻ thật sự nếu không có bạn thân. Cậu có tin điều đó không Uyên?


Nhỏ im lặng nhìn Nam rồi lém lỉnh hỏi:


- Thế cậu có muốn làm "thân" với tớ không?


Nam liếc nhìn nhỏ rồi khẽ cười:


- Nếu không muốn thì chẳng ai lại đồng ý dạy một con nhỏ cực kì "dốt" và "lười" đâu ngốc ạ?


Thế rồi chẳng cần nói gì thêm, cả hai chợt nhìn nhau rồi bật cười, tiếng cười theo gió chiều vang rộng cả góc sân.


3. Vì chúng ta thích nhau!


Dù đã trải qua một thời gian đủ dài để quen, nhưng nhỏ vẫn có chút mơ hồ, không tin nổi. Từ việc giờ này ở đây, bên cạnh Nam cho đến việc người bạn thân bây giờ của nhỏ chính là cậu ấy.


Nhỏ không biết với người khác thì bạn thân có được xem như người trong gia đình không nhưng nhỏ biết một điều là ngoài bố mẹ ra, Nam là người đầu tiên tốt với nhỏ như thế. Cậu ấy luôn kiên nhẫn ngồi nghe nhỏ nói đủ mọi chuyện trên đời, để nhỏ mè nheo, hay sẵn sàng đưa nhỏ đi cùng trời cuối đất mỗi khi nhỏ than buồn và đưa nhỏ về nhà mỗi khi nhỏ bảo nhớ mẹ. Cậu ấy cũng lo lắng cho nhỏ giống như một thành viên trong gia đình, chăm sóc khi nhỏ bị ốm và chiều theo những sở thích gàn dở nhất của nhỏ. Nhỏ đoán Nam chính là một điều kì diệu và tuyệt vời nào đó. Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi bạn có được cả thế giới này trong tầm tay!


Dạo gần đây, nhỏ bắt đầu nhận thấy sự khác lạ trong tình bạn với Nam khi một lần Nam bất chấp nguy hiểm ôm lấy nhỏ vì để tránh một chiếc xe máy đang chạy trờ tới. Cái cảm giác lúc ấy nhỏ không sao quên được, nó rất ấm áp, ấm hơn cả khi nhỏ khoác trên mình một chiếc áo len thật dày vào mùa đông. Lúc đó nhỏ sợ tái cả mặt nhưng nhỏ tin, tim nhỏ bị Nam đánh gục cũng bởi giây phút ấy.


Những ngày sau đó, nhỏ cứ hay đỏ mặt còn trái tim thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi khi Nam nắm tay nhỏ nên nhỏ luôn cố tình ngồi xa Nam một chút hay không dám nhìn vào ánh mắt, nụ cười mỗi khi Nam nói chuyện. Nhỏ thấy bối rối thật sự, nhỏ không biết phải nói với Nam thế nào về những thứ cảm xúc ấy và liệu cậu ấy có chấp nhận, mọi việc cứ rối tung và nhỏ chợt nghĩ cách tốt nhất là nên im lặng. Nhỏ thấy khổ sở vô cùng nhưng cũng không có cách nào dứt ra được những thứ cảm xúc ấy.


***


Sài Gòn một ngày mưa!


Nhỏ ngồi bên hiên nhà, lặng ngắm rồi đưa tay hứng lấy những giọt mưa đang rơi tí tách mà nghe lòng buồn bã. Nam đã đi thực tế được vài ngày nay nên nhỏ phải tự một mình đến trường, tự làm mọi thứ. Một cảm giác cô đơn, hụt hẫng cứ len lỏi vào tim. Sáng nay vì mãi chạy theo xe buýt, không để ý nên nhỏ bị ngã trẹo chân cộng thêm việc vừa được thông báo điểm thi không như mong đợi làm nhỏ muốn khóc òa lên. Giá như lúc này có Nam thì tốt biết mấy!


Nhỏ muốn gọi cho Nam để than thở hay mè nheo như trước giờ nhỏ vẫn thường làm nhưng lại không thể. Nhỏ sợ... sợ cái cảm giác đối diện với Nam, sợ cái cách cậu ấy cứ vô tư chăm lo cho nhỏ và trên hết là sự đè nén một cảm giác yêu thương ngút ngàn.


Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, từng cơn gió mạnh cứ thổi làm giật tung tấm rèm cửa. Nhỏ đang loay hoay kéo tấm kính cửa sổ lại thì mất điện. Nhỏ nhìn bóng đêm đầy sợ hãi, nhỏ đang tưởng tượng bóng tối như con quái vật khổng lồ chỉ chực chờ để vồ lấy nhỏ, nhỏ sợ đến mức không đủ can đảm bước đến đóng cánh cửa phòng. Nhỏ đi đến giường, ôm gối vào lòng, run rẩy.


Tiếng sấm chớp vang lên bất ngờ như muốn xé toạc bầu trời, cùng lúc cánh cửa bị gió thổi đập vào tường nghe chát chúa. Nhỏ hét lên kinh hoàng.


Trong khoảnh khắc, một cái bóng đen ùa vào phòng ôm chặt lấy nhỏ. Người nhỏ như mềm nhũn ra vì sợ và cứ thế nhắm chặt mắt lại khóc nấc lên cho đến khi cảm nhận được vòng tay ấm nóng đang siết chặt vai nhỏ và giọng nói quen thuộc:


- Là tớ đây, ngốc ạ!


Nhỏ từ từ mở mắt nhìn mái tóc còn ướt đẫm nước mưa của Nam, giọng nghẹn ngào:


- Là cậu thật sao, cuối cùng cậu cũng đến...Rồi bất ngờ ôm chầm lấy Nam.


Vô tình ánh mắt Nam chạm phải đôi chân đang sưng tấy lên của nhỏ, Nam thấy lòng xót xa, bất giác cậu đưa tay chạm khẽ vào vết thương:


- Trời ạ, có đau lắm không?


- Ko. Nhỏ lắc đầu mà nước mắt cứ chảy dài


- Đi đứng làm sao mà lại bị thế này?


- Tớ mãi chạy theo xe buýt nên bị té...


- Cậu ngốc thế, sao không chịu gọi cho tớ, lúc nào cũng không biết tự lo cho bản thân- Dù thương lắm nhưng Nam không hiểu sao mình lại to tiếng mắng nhỏ


- Tớ biết tớ ngốc nhưng tớ cũng cố làm mọi thứ... tớ biết mình là kẻ vô dụng mà. Nhỏ lại khóc nấc lên


Nam đâu có ý đó chứ, chỉ là Nam lo cho nhỏ nên giận thôi. Nam xoay qua ôm nhỏ vào lòng, khẽ vuốt tóc nhỏ:


- Tớ xin lỗi. Ngốc đừng khóc nữa nhé! Nín đi mà! Hứa với tớ là sau này không được như thế nữa và phải nói với tớ khi cậu thấy không ổn


Nam nghe tiếng khóc nhỏ dần rồi nhỏ thút thít:


- Chỉ cần có cậu ở đây thì lúc nào tớ cũng sẽ ổn


- Nhưng nếu nhỡ tớ đến không kịp... tớ lo cho cậu lắm biết không hả?


Nhỏ chợt ngước lên nhìn Nam, lòng thấy rưng rưng đến lạ. Có cái cảm giác gì đó thật khó gọi tên cứ chạy dọc tim nhỏ nhưng nhỏ biết ngay bây giờ đây trái tim của nhỏ đang thật sự rất hạnh phúc!


****


Đã hai tuần liền kể từ đêm ấy nhỏ không gặp Nam. Dường như đã có một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của cậu ấy. Nhỏ không rõ lí do vì sao nhưng Nam không còn đến đưa rước nhỏ đi học, chở nhỏ đi chơi hay nhắn tin nhắc nhở nhỏ phải ngủ sớm hay nhớ ăn sáng. Cậu ấy cứ lặng lẽ biến mất giữa cuộc sống của nhỏ như chưa từng xuất hiện. Có chút buồn nhưng nhỏ vội gạt đi suy nghĩ vừa nhen lên trong đầu, nhỏ tự an ủi mình chắc tại Nam quá bận rộn.


Nhỏ không bao giờ tin lời của cô bạn cùng phòng nếu không tận mắt nhìn thấy, cô ấy bảo dạo gần đây Nam thường xuyên đi cùng một cô gái xinh đẹp học cùng khóa với cậu ấy, trông họ rất thân mật. Và cứ như là sự trêu đùa của số phận khi sáng nay nhỏ vô tình thấy Nam và cô gái ấy nắm tay nhau, cười nói rất vui vẻ cùng bước vào thư viện. Khoảnh khắc ấy nhỏ nghe tim nhói buốt, bàng hoàng rồi ngồi thụp xuống đất. Đôi mắt vô hồn, vô hướng...


Sau ngày ấy, nhỏ gần như suy sụp, nhỏ muốn, rất muốn làm một cái gì đó để kéo Nam quay lại bên mình nhưng không thể. Lý trí nói rằng nhỏ đã thua cuộc, cô gái ấy rất đẹp, đặc biệt là nụ cười tỏa nắng có lúm đồng tiền, hơn hẳn nhỏ về mọi mặt. Hơn nữa, lòng tự trọng cũng không cho phép nhỏ làm thế, tại sao phải gượng ép mình nắm lấy một bàn tay muốn bỏ buông. Nhưng có một điều không thể phủ nhận được là nhỏ nhớ Nam tha thiết!


Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường như chưa hề có bất kì sự biến đổi nào, nhỏ vẫn đến trường, lên thư viện và tự mình làm mọi thứ. Thế nhưng khi chìm vào không gian tĩnh mịch của đêm cũng là lúc nhỏ không thể nào trốn tránh bản thân. Và bắt đầu lại nhớ. Nhỏ thường lang thang trên những con đường mà hai đứa đã đi qua như cố lục lọi lại những kí ức chưa xa. Đôi lúc nhỏ cảm nhận một cảm giác thân quen như có ai đó theo sau mình, nhỏ vội vàng quay đầu lại tìm kiếm nhưng hình như đó chỉ là ảo giác


***


Những ngày ảm đạm cuối mùa đông thực sự đã đi qua, nắng dát vàng trên từng con đường, xuyên qua kẻ lá khiến nhỏ phải nheo mắt lại vì chói. Trời chiều nhưng nắng vẫn còn gay gắt, Nhỏ bỗng thấy mình thật bơ vơ trước cổng trường rộng lớn. Đôi bàn chân nhỏ chậm bước trên con đường còn bỏng rát nắng. Bỗng có tiếng gọi làm nhỏ giật mình:


- Uyên!


Nhỏ ngỡ ngàng, con tim thổn thức, cặp mắt tròn xoe. Nam đứng đó, ngay sau nhỏ, ánh mắt vẫn dịu dàng hệt như lần đầu tiên nhỏ vô tình gặp Nam khi bị lạc.


Nhỏ chợt định thần, quay đi nhanh như cố lảng tránh. Rất nhanh, bàn tay Nam đưa ra nắm lấy tay nhỏ, nhẹ nhàng nhưng cương quyết


- Tớ xin lỗi..


Nhỏ nín thở, trái tim nhỏ gần như ngừng đập. Nhỏ cố vùng tay ra nhưng Nam vẫn nắm chặt.