Mưa - mảnh ghép của kí ức

Mưa - mảnh ghép của kí ức

Tác giả: Sưu Tầm

Mưa - mảnh ghép của kí ức

... Những giọt nước của trời từ từ rơi xuống, gợi lại cho tôi biết bao kỉ niệm. Không như những người khác chỉ biết trốn tránh cơn mưa, tôi đi trong mưa để cảm nhận cuộc sống. Ngày ấy, một ngày mưa, nếu như được quay trở lại, chắc chắn tôi sẽ không hành động ngu ngốc để rồi mất đi người bạn thân nhất ấy.


***


Mưa - mảnh ghép của kí ức


6 năm trước...


- Băng! cậu làm gì mà mấy bữa nay nghỉ học thế hả?


- À ừ tại tớ có việc bận tí ấy mà.


Chuyện là tôi nghỉ học được 3 ngày để luyện tập cho một vai diễn. Tôi thấy mình khá là có tố chất trong việc này. Ừ thì phải thừa nhận ở trường tôi học chẳng giỏi mấy. Chỉ xếp khoảng từ 12- 15 trên tổng số 25 học sinh...


- Vở này, chép nhanh rồi mai đem qua nhà trả cho tớ. Học hành đã không đâu vào đâu lại còn nghỉ học. Cứ đà này có khi lại mất căn bản cho coi. Có gì không hiểu thì alo hỏi tớ nghe chưa!?- Anh chàng lớp trưởng đập nhẹ cuốn vở tập của cậu ta vào đầu tôi rồi lên giọng.


- Này! Cậu là bố tớ đấy hả! Tớ đã là 1 nữ sinh trung học rồi đấy biết chưa?


- Ồ thế à? Vậy có liên quan gì đến tớ nhỉ?- Cậu ta cười rồi quay đi


Đấy là cậu bạn thân từ hồi cấp 1 của tôi đấy! Lạ thật, tính khí của tôi và hắn ta hoàn toàn khác nhau, thế mà chẳng hiểu sao lại thân được cơ chứ. Mấy đứa con gái cũng hay trêu tôi với cậu ấy là một đôi. Nói thật thì tôi với cậu ấy cũng khá thân thiết. Có lẽ vượt qua mức tình bạn một tí nhưng cũng chưa thể gọi là tình yêu...


Mà thôi, gác chuyện này qua một bên, vào học cái đã...


- Băng này chiều nay, đi chơi với tớ nha!- Sau giờ học, cậu ta kéo tay tôi rồi nói một câu mà chẳng rõ là thật hay đang đùa


- Gì cơ?- Tôi ngạc nhiên


- Tớ có chuyện muốn nói. Thế nhá, chiều nay, công viên. - Nói xong cậu ấy liền chạy đi.


- Oa/ Công khai rồi à?/ Thấy chưa, tớ nói đúng mà/Chúc mừng...- Những lời chọc ghẹo vây quanh tôi...


- Gì chứ.Các cậu nghĩ sao cũng được. Tớ về trước- Mặt tôi đỏ ửng lên


Đúng hẹn, tôi đến công viên.


- Sao? Có chuyện gì?- Tôi khoanh tay, dựa lưng vào cái cột gần đấy


- Chuyện là tớ được...


- Alo, dạ? Mai ấy ạ? Vâng, cháu sẽ tới đúng giờ.- Tôi cắt ngang câu nói cậu ta để nghe điện thoại


- Ai vậy?


- Là một đạo diễn, tớ đang thử một vai nhỏ trong phim sắp tới của ông ấy


- À,ừ... Mà này, qua bên ấy chơi đi...


Chiều hôm ấy đã gợi lại cho tôi bao nhiêu kỉ niệm ấu thơ... Tôi không biết vì sao cậu ấy lại muốn làm điều đó trong ngày hôm nay. Nhưng dù sao, "cảm ơn cậu".


...


Ba năm ở trường THPT cũng đã trôi qua. Mà đối với tôi cũng không có gì quan trọng. Cuộc sống tôi cứ như một vòng tròn, chẳng có gì mới mẻ, và mọi ngày cứ nối tiếp nhau như thế. Cho đến một ngày...


- Alo. Dạ? Cháu ấy ạ? Bác nói thật sao? Vâng! Cháu sẽ suy nghĩ lại. Cám ơn bác ạ!


Tin được không? Một đạo diễn chuyên về những bộ phim học đường muốn mời tôi sang nước ngoài để đóng phim đấy! Tuyệt thật! Nhưng mà nếu vậy tôi sẽ phải xa nơi này một thời gian dài, khoảng chừng 1,2 năm gì đó. Có lẽ tôi sẽ phải xem xét lại thật kĩ lưỡng rồi mới quyết định.


Ở nhà vào ngày cuối tuần thế này chán quá. Rủ ai đi chơi bây giờ nhỉ? Cái tên của cậu ta chợt lóe lên trong đầu tôi...


- Alo, rảnh không?- Tôi nhấc điện thoại và bấm số


- Băng hả? Ừ,rảnh- Tiếng nói đầu dây bên kia vang lên


- À, ra công viên tí đi.- Nói xong tôi liền cúp máy mà không thèm nghe câu trả lời.


. . .


- Băng, ở đây- Cậu ta vẫy tay


- Ừ, mà này, tớ hẹn cậu ra đây chỉ vì chán quá thôi. Đừng có nghĩ gì hết đấy nhá


- Rồi rồi, chắc lại làm chuyện gì sai, muốn ra đây xin lỗi tớ hả?


- Gì chứ. Thật ra thì tớ sắp đi nước ngoài


- Để làm gì?


- Đóng 1 bộ phim. Tớ chưa hỏi rõ... Nhưng có lẽ sẽ kéo dài khoảng 1,2 năm gì đấy


- Ơ... à ừ... Cậu định đi thật à?- Chẳng hiểu vì sao cậu ta chẳng có vẻ gì là luyến tiếc


- Tớ đi mà cậu bình thản thế đấy hả? Thôi, không nói nữa!- Tôi bực mình vì cái gì ấy nhỉ?


Gió bắt đầu mạnh dần... Tí tách, tí tách,...


- A...