Insane
Chuyến tàu không hẹn trước

Chuyến tàu không hẹn trước

Tác giả: Sưu Tầm

Chuyến tàu không hẹn trước

Hệt như những ngày tháng lớp Bảy.


Lớp Bảy có mối tình đầu vụng dại, mát lành như cơn mưa mùa hạ. Có cậu bạn cao lênh khênh tôi thầm thích từ lâu lắm. Có thầy giáo dạy Toán mà chúng tôi yêu mến, thầy có gương mặt hao hao Mr. Bean và thích kể chuyện. Có những giờ thầy phát bài kiểm tra của đứa này cho đứa kia chấm, hí hoáy mượn bút xóa xóa trắng những dòng sai, gạch choe choét trong tờ giấy để sửa cho bạn. Hồi ấy nghĩ thế là lớp mình đoàn kết lắm! Giờ thì chẳng còn, chẳng còn thầy cô giáo nào dễ dãi phát bài cho học sinh tự chấm, cũng chẳng còn lớp học năm nào giấu thầy chữa vội vàng cho nhau.


Lên lớp Tám chúng tôi học cũng một cô giáo Toán "đáng yêu". Nhớ rất nhớ cái lần bọn học sinh nhao nhao hỏi cô ơi, nhà cô ở đâu? Thấy cô tỉnh bơ trả lời: "Nhà cô cách trường cả trăm cây." Rồi cô nhìn mặt lũ học sinh nghệt ra mới từ tốn bảo: "Nhà cô phải đi qua Bờ Hồ (hồ Vị Xuyên) thì chẳng trăm cây?" Đến lúc ấy đứa nào đứa nấy đều phá ra cười, cô Toán mà "chơi chữ" giỏi quá. Cô còn thích chí gáy học sinh. Làm bài sai, chí gáy. Mùa đông không đi tất, chí gáy. Mặc áo không đủ ấm, cũng chí gáy. Cô thì thương học sinh cô lắm, sáng mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, cô đi một vòng lớp kiểm tra xem đứa nào mặc áo mỏng nhất.


***


Những năm Trung học tôi đã từng có thêm rất nhiều bạn bè. Có người chuyển đi nơi khác, có người mất liên lạc, có người thi thoảng mới gặp gỡ. Nhưng chưa bao giờ tôi quên Minh Anh, chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ tôi quên bạn ấy. Bạn ấy là người bạn thân thứ hai trong suốt quãng đời tôi đi học. Những buổi sáng mát lành chạy sang nhà nhau, cùng ăn mì tôm, cùng nói chuyện. Những lần hai đứa đèo nhau đi học, đèo nhau đi Bờ Hồ. Tôi luôn luôn nghĩ đến bạn ấy mỗi khi buồn. Kể cả những điều chưa từng kể cho ai, tôi cũng đã kể cho bạn ấy. Chúng tôi chưa một lần giận nhau, chưa một lần trong hai năm thân thiết. Nhưng những rạn nứt đầu tiên vẫn xuất hiện, không vì một lý do nào, chỉ khi tôi chợt thảng thốt nhận ra những câu chuyện rời rạc giữa tôi và Minh Anh, vài dòng tin nhắn ngắn ngủn trên facebook, hình như đã lâu lắm tôi và bạn ấy ngồi bên nhau, hình như bạn ấy đã có những người bạn thân thiết quý mến bạn ấy hơn. Tôi tách mình khỏi những câu chuyện với Minh Anh, điều ấy làm tôi đau, và có thể cũng sẽ làm bạn ấy đau.


Minh Anh học hết lớp Chín rồi theo gia đình vào Hà Nội, cách xa chúng tôi mấy giờ xe chạy, những dòng liên lạc ngắt quãng từ cuối năm lớp Chín kéo dài thêm vài tháng, rồi thôi. Tình bạn thứ hai kết thúc theo cái cách mà tôi không bao giờ muốn.


Giang là cậu bạn thân đầu tiên của tôi. Cậu nhóc mười bốn cao hơn tôi cả một cái đầu, mái tóc xù lâu không cắt, cặp kính viền đen dày cộp. Cậu nhóc suốt ngày trêu tôi là "Chân Ngắn" đã từng đấm cậu bạn cùng lớp suýt chảy máu đầu chỉ vì cậu ấy không thích tôi. Cậu nhóc đã nắm tay tôi dưới hàng phượng mới trồng và nói: "Chúng mình là bạn, nhớ không Vân?"


Năm lớp Tám tôi được xếp chỗ cùng ba người bạn khác ngồi bàn cuối cùng của lớp. Cà Chua, Sầu Riêng, Dưa Hấu, Súp Lơ, bốn cái tên lần lượt ra đời. Sầu Riêng thích học Sử, thuộc làu làu năm tháng, thầm thích cậu bạn lớp Lý bên cạnh. Súp Lơ béo tròn, nước da trắng như bóc, viết văn hay hay và có hai má phúng phính. Dưa Hấu là cậu con trai có đôi mắt đẹp rất đẹp, đen lay láy và hàng mi dài cong. Dưa Hấu hay bắt nạt con gái, hay trốn lao động lớp và nói chuyện trong giờ. Nó dốt đặc mấy môn thuộc lòng nhưng lại giải toán siêu nhanh. Những giờ kiểm tra Toán, khi chúng tôi còn đang cặm cụi nắn nót từng nét chữ thì nó đã ngoáy bút ào ào, xong nó còn ngồi thảnh thơi hát hò khiến bọn con gái xung quanh la oai oái. Cũng chính nó là cái đứa đã chọc Sầu Riêng cười khi con nhóc ôm mặt khóc ngon lành vì bị điểm kém môn Toán. Nó bày cho chúng tôi cách để bố mẹ khỏi mắng. "Mày lấy cái bút nước đỏ ý, cắt ra rồi bôi vào tay..." – Nó bảo – "Rồi cầm con dao gí vào cổ tay, vừa khóc vừa la "Bố mẹ ký bài kiểm tra cho con, không thì con tự tử thật đấy." Chúng tôi ngồi cười rúc rích cả tiết Địa mặc tổ trưởng ngồi hò hét trật tự phía trên. Nhớ những buổi chiều học bồi dưỡng, bốn đứa lén lút lôi mì tôm sống ăn, đổ vào tờ giấy rồi chờ cô không để ý dốc thẳng vào miệng. Cái bọn học trò, lúc nào cũng thích ăn lén ăn lút, nhưng như thế nó mới thú vị, mới cảm thấy đồ ăn, dù chỉ là một gói mì tôm sống thực sự là ngon!


Năm lớp Tám qua đi trong nỗi buồn, những giọt nước mắt và cả trong những nụ cười như thế đấy.


***


- Đã đi hết hành trình rồi, cô bé, phải trở về thôi.


Tôi bước lên toa tàu vắng hoe, không một bóng người. Có tiếng nói đâu đó vọng vào tai tôi: "Rồi tất cả sẽ qua, qua hết phải không?" Rồi tất cả sẽ qua, chúng ta đều phải lớn lên, đổi thay, thời gian chẳng đợi ai bao giờ. Nhưng chuỗi ngày tuổi thiếu niên không bao giờ trở lại ấy, bạn đừng lo, thời gian sẽ giữ chúng trong những hộc tủ vô hình nằm sâu trong những ngăn trái tim. Dẫu được một lần lướt tay qua những ngăn hộp ấy thấy bàn tay mình bám đầy bụi. Bụi của thời gian, bụi của sự quên lãng. Nhưng tôi sẽ không quên, sẽ chẳng bao giờ quên được, kí ức luôn nằm nguyên vẹn đâu đó, trong những giấc mơ được trở về.


Những câu văn tôi từng đọc năm nào hiện ra rành rọt từng chữ: "Bạn chẳng thể gặp gỡ, thậm chí gọi điện cho tôi mỗi ngày. Nhưng chỉ cần đôi khi nghĩ đến tôi và mỉm cười, chiếc lá của tôi trong trái tim bạn sẽ chẳng bao giờ rụng xuống, sẽ mãi xanh tươi..." Đoàn tàu này, với những chuyến tàu không hẹn trước, nó rong ruổi khắp mọi miền thế giới, rồi đây những ai may mắn có được tấm vé trở về tuổi thơ?


Trong miên man suy nghĩ, đột nhiên thân tàu rung lắc dữ dội, như có một dòng xoáy vô hình cuốn tôi qua dòng chảy của thời gian. Một bàn tay nào đó đã níu lấy tay tôi, giọng khe khẽ gọi: "Vân ơi Vân."


Đột nhiên tôi bừng tỉnh, vẫn ở hàng ghế đá dưới gốc phượng đang ra hoa, sân trường vắng lặng trải đầy nắng hè gay gắt. Thấy hốc mắt mình hơi ươn ướt.


Giang rủ tôi lên tầng thăm cô giáo lớp Chín cũ, ngoài kia tiếng ve vẫn ngân ra rả mà sao tôi nghe thấy những câu hát chúng tôi từng biểu diễn trong hội thi văn nghệ của nhà trường năm nào:


"Tuổi thơ thần tiên biết bao tiếng cười


Biết bao nỗi buồn bạn và tôi có nhau


Những yêu dấu ngọt ngào tựa như vẫn còn đâu đây


Kỷ niệm ơi, xin giữ mãi trong tim..."